Diệp Thiên tìm một đỉnh núi nhỏ.
Nơi này cây cối um tùm, hoa cỏ um tùm nhưng nếu so với ba đại chủ phong thì ngọn núi này nhỏ hơn quá nhiều.
Hô!Thở phào một hơi, Diệp Thiên cắm Thiên Khuyết Kiếm trước người, sau đó cắt ngón tay, nhỏ một giọt tiên huyết lên trên nó, nếu nó là Linh khí thì đương nhiên là phải nhận chủ.
Không lâu sau, tiên huyết dung nhập vào trong Thiên Khuyết.
Sau đó Thiên Khuyết chấn động một cái, có một đạo Thanh Quang hiện lên, tiếp theo là một luồng tin tức khổng lồ tràn đầy tính xâm lược, cường thế tràn vào trong đầu hắn.
A.
.
!Đầu óc đột nhiên nói đau, Diệp Thiên ôm đầu, đau nhức gầm nhẹ.
Nhưng mà đau đớn đến nhanh, đi cũng nhanh.
Không lâu sau thì Diệp Thiên lắc lắc đầu, gân xanh trên trán chậm rãi lặn xuống, hai mắt có chút mê muội cũng trở nên trong sáng, trên mặt không thể ức chế được vẻ mừng như điên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Man Hoang Luyện Thể.
" Hơi thở của Diệp Thiên có chút dồn dập.
Sở dĩ hắn mừng rỡ như điên là vì trong Thiên Khuyết Kiếm có giấu một bộ bí thuật, bởi vì hắn nhỏ máu nhận chủ nên mới phát động phong ấn trong Thiên Khuyết Kiếm, phóng ra bí thuật tên là Man Hoang Luyện Thể đó.
"Đúng là nhặt được bảo vật.
" Dằn sự kích động trong lòng xuống, Diệp Thiên cuống quít khoanh chân ngồi xuống đất, im lặng lĩnh hội ảo diệu của bí thuật đó.
Thông qua lĩnh hội, Diệp Thiên phát hiện Man Hoang Luyện Thể chính là một bộ bí thuật dùng để rèn luyện thân thể.
"Luyện cốt đề tủy, nung gân trúc mạch, phần tâm tôi huyết, mài da mài thịt.
"Diệp Thiên không nhận ra khi mình nói chuyện thì tim cũng đập bình bịch, mười sáu chữ này là chú thích chính xác nhất cho Man Hoang Luyện Thể.
Không sai, đó là Man Hoang Luyện Thể, nung luyện mỗi một tấc da thịt, mỗi một đoạn xương cốt, mỗi một sợi gân mạch trên người, phải nói là một pháp môn luyện thể cực kỳ triệt để, mà tu luyện bí thuật này thì mang đến đau đớn không kém gì khổ hình lăng trì.
"Đây là bí pháp do người điên nào sáng tạo ra vậy.
" Diệp Thiên mở hai mắt ra, tắc lưỡi nói, bí thuật Man Hoang Luyện Thể này phải nói là cực kỳ bá đạo.
Nhưng cảm thán thì cảm thán, trong mắt Diệp Thiên vẫn tỏa ra tinh quang lấp lánh.
Mặc dù tu luyện Man Hoang Luyện Thể thì phải chịu nổi đau đớn mà người bình thường không chịu nổi, nhưng lợi ích đạt được sau khi luyện thể thì cũng cực kỳ kinh khủng, tu luyện đến đại thành thì có thể bồi dưỡng ra Kim Cương Bất Hoại chi thân, bài sơn đảo hải cũng không phải không thể.
Hơn nữa cái bí thuật này không phải là bất kỳ người nào cũng có thể tu luyện được, muốn tu luyện nó thì người tu luyện phải là trời sinh đã có hỏa.
Diệp Thiên nhận ra, Man Hoang Luyện Thể này chính là dành riêng cho hắn, mà hắn lấy được Man Hoang Luyện Thể cũng là định số trong cõi u minh, trong cơ thể hắn có hỏa diễm bá đạo, đã đủ điều kiện tu luyện.
"Nếu trời cao để cho ta lấy được ngươi, đương nhiên ta sẽ không để cho ngươi bị mai một.
" Trong lòng thầm nói, Diệp Thiên quyết định sẽ tu luyện bí thuật Man Hoang Luyện Thể này.
Hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau một khắc đồng hồ điều tức và lĩnh ngộ, hắn âm thầm vận chuyển pháp môn của Man Hoang Luyện Thể mà hắn đã tìm hiểu kĩ.
Rắc!Bí pháp luyện thể vừa vận chuyển thì trong cơ thể Diệp Thiên có tiếng xương cốt va vào nhau vang lên, Chân Hỏa trong Đan Hải vọt lên, đốt khắp toàn thân.
Oa!Cảm giác đau nhức kịch liệt đột nhiên xuất hiện khiến hắn không nhịn được mà gầm nhẹ.
Ba! Ba! Ba!Không lâu sau, những tiếng vang như thế này liên tiếp không ngừng, trong đau đớn kịch liệt, Diệp Thiên không có phát hiện bảy trăm hai mươi cái huyệt vị toàn thân mình đã không ngừng bị mở ra, huyệt vị bị cường thế đả thông, sau đó là kỳ kinh bát mạch, theo quá trình luyện cốt kéo dài, chúng cũng lần lượt bị đả thông.
A !Diệp Thiên nghiến răng gầm gừ, toàn thân cao thấp, mỗi một sợi gân cốt, mỗi một tấc da đều như bị xé rách, đau đớn suýt nữa khiến cho hắn hôn mê.
Rắc! Rắc!Từng đoạn xương cốt bắt đầu đứt thành từng khúc, mà sau khi đứt thì bọn chúng chậm rãi khôi phục lại, sau đó lại tiếp tục đứt ra, lặp đi lặp lại như thế, xương cốt của hắn tạo thành một vòng tuần hoàn đứt gãy và khôi phục không ngừng.
Trên trán Diệp Thiên nổi đầy gân xanh, trên con ngươi vằn vện tia máu, khắp người như có vạn cây cương châm đâm vào.
Sau ba canh giờ, hắn mới thoát lực mềm nhũn, ngã xuống đất.
Lần đầu tiên luyện thể thì suýt nữa lấy đi tính mạng của mình, kết quả chỉ mới miễn cưỡng vận chuyển được một cái tiểu chu thiên.
"Cái này là đang đánh cược mạng nha!" Diệp Thiên thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, trên mặt không có chút máu.
Nhưng dù thê thảm như thế nhưng trong mắt của hắn tràn đầy vẻ mừng như điên.
Hắn biết, luyện thể cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cần dùng vô tận tuế nguyệt rèn luyện, lần lượt trải qua đau đớn kịch liệt khi thân thể bị xé rách, đẫm máu mà sinh, đây là một con đường cực kỳ gian khổ.
Ráng chống người ngồi dậy, Diệp Thiên bắt đầu quan sát bên trong cơ thể mình.
Quả nhiên, hắn khổ cực luyện thể như vậy cũng không phải là không có hồi báo, chỉ thấy phần thô ráp trên xương cốt của hắn đã tróc ra, xương cốt trở nên trơn nhẵn có tính bền dẻo, trên xương cốt còn có một tia