Đến khi ổn định thân thể lại được thì Diệp Thiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.
Lúc này Diệp Thiên mới thấy rõ dáng vẻ của người đó.
Đó là một thanh niên mặc đạo bào màu trắng, dáng dấp cũng tuấn tú phóng khoáng, trong lúc giơ tay nhấc chân thì lộ rõ khí chất ôn tồn lễ độ, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười châm chọc khiến người ta cực kỳ chán ghét.
"Tề Hạo sư huynh.
" Trông thấy người tới, Tô Tâm Nguyệt lập tức cười tươi như hoa, trong đôi mắt đẹp lột vẻ hâm mộ.
"Tô sư muội, ngươi không sao chứ!" Thanh niên nên là Tề Hạo cười một tiếng, nụ cười vô cùng giả dối.
"Ta không sao.
" Được người trong lòng quan tâm, Tô Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng cười cười, nhưng khi đảo mắt nhìn về phía Diệp Thiên vẻ mặt lại trở nên lạnh như băng: "Sư huynh, hắn chính là Diệp Thiên.
"“A?”Nghe vậy, trong nháy mắt, Tề Hạo nổi hứng thú, ánh mắt châm chọc nhìn Diệp Thiên: "Hóa ra ngươi chính là đệ tử thực tập mới tới Hằng Nhạc Tông ta.
""Tu vi Nhân Nguyên cảnh mà lại đi đánh lén.
" Diệp Thiên cười lạnh, lửa giận bốc lên trong lòng.
"Đừng tưởng rằng đánh bại tên phế vật Triệu Long đó thì vô địch thiên hạ, ngươi phải biết, trong mắt ta, ngươi vẫn yếu không chịu nổi một kích.
" Tề Hạo nở một nụ cười lạnh: "Nhân Dương Phong cho ngươi thể diện, ngươi không biết tiến thủ, đúng là không biết điều.
""Mối thù đánh lén hôm nay, ngươi nhớ kỹ cho ta.
""Ta chờ ngươi đến trả thù.
" Tề Hạo châm chọc cười một tiếng.
Dứt lời, Tề Hạo quay người, dùng bộ pháp phiêu dật đi tới bên cạnh Tô Tâm Nguyệt, tay nhặt Tuyết Ngọc Lan Hoa, nhanh nhẹn đưa tới trước mặt Tô Tâm Nguyệt, cười nói: "Tô sư muội, tặng cho ngươi.
""Cảm ơn sư huynh.
" Tô Tâm Nguyệt ngượng ngùng cười cười, trên mặt đỏ ửng.
"Đi, về Nhân Dương Phong.
""Ừm.
"Hai người cùng nhau rời đi, chỉ để lại thân hình lảo đảo Diệp Thiên.
"Mối thù này ta nhớ kỹ rồi, ngươi chờ đó cho ta.
" Trong mắt có tia sáng lạnh lẽo lóe lên, Diệp Thiên hung hăng lau máu trên khóe miệng.
Hắn cũng không rời đi mà tìm một chỗ ẩn nấp âm thầm chữa thương.
Với sức khôi phục mạnh mẽ của hắn, không đến nửa ngày thì thương thế đã phục hồi như cũ, tiếp tục tìm kiếm Tuyết Ngọc Lan Hoa.
Hắn cần Tuyết Ngọc Lan Hoa để luyện chế Ngọc Linh Dịch, từ đó mượn nhờ Ngọc Linh Dịch bổ sung Đan Hải có dung lượng lớn, như vậy mới có thể nhanh chóng đột phá.
Đến lúc bình minh hắn mới đi ra khỏi phía sau núi, cố gắng gần mười canh giờ cũng chỉ tìm được chín bụi Tuyết Ngọc Lan Hoa, nhưng nhiêu đây cũng đủ cho hắn luyện chế Ngọc Linh Dịch.
Lại là đỉnh núi nhỏ đó.
Diệp Thiên tĩnh tâm ngưng khí, sau đó tâm niệm vừa động, triệu hoán Chân Hỏa, dùng pháp môn ngự khí khống chế hỏa diễm, ngưng tụ thành một cái đỉnh lô bằng hỏa diễm.
Sau đó hắn lần lượt ném từng bụi linh thảo vào trong đó, Chân Hỏa phun trào, linh thảo bị hắn ném vào trong đó lập tức hóa thành tro tàn.
"Thế lửa quá mạnh!" Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng, sau đó khống chế Chân Hỏa, giảm thế lửa xuống.
Lại có mười mấy bụi linh thảo bị ném vào, linh thảo nhanh chóng khô héo, từng giọt chất lỏng bị tinh luyện ra.
Đây là một quá trình chậm rãi.
Diệp Thiên tâm cảnh không minh, mồ hôi đầm đìa, tinh thần tập trung cao độ, mặc dù thất bại mấy lần nhưng hắn cũng tìm khiếu môn, theo tro của linh thảo trên đất không ngừng tăng lên thì hắn cũng dần dần thành thao trong việc khống chế lửa.
Không biết từ lúc nào, mùi thuốc tràn ngập đỉnh núi nhỏ.
"Ra lò.
" Diệp Thiên quát một tiếng, trong đỉnh lô bằng hỏa diễm đó có một đoàn linh dịch bay ra, bị hắn dùng bình ngọc đón lấy.
Hô!Phun ra một ngụm trọc khí, Diệp Thiên nắm chặt ba bình Ngọc Linh Dịch, tham lam hít lấy mùi thuốc nồng nặc từ trong bình tràn ra.
"Vất vả cả buổi, cuối cùng cũng không có uổng công.
" Lau mồ hôi nóng, ngửi ngửi mùi thuốc, Diệp Thiên chỉ cảm thấy mỏi mệt toàn thân bớt đi rất