Tiên Võ Đế Tôn

Giương Đông Kích Tây


trước sau



Tất cả mọi chuyện mà Diệp Thiên làm thì hắn đều tính toán rất kỹ.

Sự thật chứng minh cách làm của hắn vẫn rất có hiệu quả, ít nhất đến lúc này cũng không có ai nghi ngờ hắn.

Thoải mái!Nhịn không được cười lớn một tiếng, Diệp Thiên bày mười cái túi trữ vật lên giường, mấy cái túi trữ vật này đều là chiến lợi phẩm hôm nay.

Không thể không nói, đúng là đệ tử của Địa Dương Phong rất giàu có, linh thạch, linh dịch, linh thảo, huyền thuật trong túi trữ vật, cái gì cần có thì đều có, còn có một cái túi trữ vật, linh thảo trong đó có tới hơn một ngàn.

"Đủ để giúp ta đột phá đến tứ trọng.

" Thoải mái cười một tiếng, sau đó Diệp Thiên đem chừng sau mươi bình Ngọc Linh Dịch ra, uống hết.

Nhiều Ngọc Linh Dịch như vậy nhập thể, toàn bộ đều giống như từng vũng thanh tuyền chảy khắp kinh mạch lớn nhỏ toàn thân hắn, mà Chân Hỏa trong Đan Hải cũng bộc phát ra, trợ giúp Diệp Thiên luyện hóa linh lực bàng bạc ẩn chứa trong Ngọc Linh Dịch.

Ngọc Linh Dịch bị luyện hóa liên tục rót vào Đan Hải, khí tức của Diệp Thiên cũng theo đó mà nhanh chóng tăng lên.

Giờ phút này, lỗ chân lông toàn thân hắn mở rộng, thôn phệ thiên địa linh khí.


Ai đến cũng không có từ chối, hắn có Chân Hỏa bá đạo luyện hóa Ngọc Linh Dịch và linh khí ngoại lai cho hắn, mạnh mẽ đẩy tu vi cảnh giới của mình vọt qua bình cảnh Ngưng Khí tam trọng và tứ trọng.

Ba!Không biết lúc nào, một tiếng vang từ trong cơ thể Diệp Thiên vọng ra.

Tiến giai!Trong nháy mắt, tu vi của Diệp Thiên đột phá đến Ngưng Khí tứ trọng.

Hắn không tiếp tục hấp thu linh lực ẩn chứa bên trong linh thạch nữa, bởi vì vừa mới đột phá cảnh giới, cần có thời gian củng cố, tiến giai nhanh quá cũng không phải là chuyện tốt.

Giờ phút này, sắc trời bên ngoài còn hơi lờ mờ.

Diệp Thiên trở mình nhảy xuống giường, lại khoác hắc bào kín người, chạy ra khỏi Tiểu Linh Viên.

Nhưng lần này hắn không có lên Linh Sơn Hằng Nhạc Tông mà là đi xuống núi, chạy hết tốc lực chừng một khắc đồng hồ mới dừng bước lại.

Đây là một cái sơn cốc, không lớn lắm, chỉ có mấy trăm trượng, nhưng nó là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đi vào trong Yêu Thú Sâm Lâm.

Như vậy, mục đích mà Diệp Thiên tới đay cũng đã rõ ràng, hôm nay hắn không đi phía sau núi Hằng Nhạc Tông gõ ám côn mà là dời chiến trường, chạy tới trong sơn cốc này, yên lặng chờ đệ tử của Địa Dương Phong đi Yêu Thú Sâm Lâm đánh giết Yêu thú.

Trong binh pháp có một kế giống như cách làm của hắn lúc này, đó chính là giương đông kích tây.

Trải qua sự kiện sau núi Hằng Nhạc Tông hôm qua, hắn chắc chắn Cát Hồng sẽ âm thầm phái đệ tử có tu vi không kém ẩn nấp ở sau núi để truy lùng hành tung của người dám đánh lén đệ tử của hắn.

Diệp Thiên suy nghĩ kín đáo, đã biết phía sau núi có mai phục thì đương nhiên là hắn sẽ không ngu tới tự chui đầu vào lưới.

Cho nên hắn quả quyết dời chiến trường.

Ngày thường thì đệ tử của Hằng Nhạc Tông chạy tới Yêu Thú Sâm Lâm đánh giết Yêu thú nhiều không kể xiết, trong đó có không ít đệ tử của Địa Dương Phong, mai phục trong sơn cốc này là một lựa chọn tốt.

"Chính là chỗ này.

" Diệp Thiên chọn một chỗ kín đáo, lần này hắn không có bôi bùn lên mặt mà là lấy một cái mặt nạ quỷ ra.

Cũng không lâu lắm, sắc trời sáng rõ.


Mà Diệp Thiên cũng ngồi dậy, mật thiết chú ý động tĩnh trong sơn cốc.

Không lâu sau, có đệ tử Hằng Nhạc Tông xuất hiện, nhưng bọn họ không phải là đệ tử của Địa Dương Phong, Diệp Thiên không có xuất thủ, buông tha cho bọn họ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từng đợt đệ tử đi qua sơn cốc, hoặc là ba người một tổ hoặc là năm người một tổ, đều tổ đội chạy tới Yêu Thú Sâm Lâm

giết Yêu thú.

Cuối cùng, Diệp Thiên chờ được mục tiêu.

Nhìn về phía xa xa, đó là một tổ có ba người, đều là đệ tử của Địa Dương Phong.

"Từ Minh.

" Xa xa, Diệp Thiên thấy được một bóng dáng quen thuộc trong ba người đó, đó không phải là Từ Minh tính toán hắn hôm đó sao?Diệp Thiên biết, mặc dù người đứng sau tính toán hắn chính là Cát Hồng của Địa Dương Phong, Từ Minh này chỉ là một con tôm nhỏ, chỉ biết nghe lệnh mà làm việc, nhưng mà chuyện hắn đánh Hổ Oa lại là sự thật không thể chối cãi.

Chỉ riêng chuyện này thì Diệp Thiên đã không có lý do gì để tha cho Từ Minh.

"Tiểu tử, đi ra ngoài lăn lộn thì sớm muộn gì cũng phải trả giá.

" Cười lạnh một tiếng, Diệp Thiên thu liễm khí tức lại, yên lặng chờ ba người tới gần.

Trong ba người, người có tu vi cao nhất chính là một tên đệ tử mặc tử y của Địa Dương Phong, tu vi là Ngưng Khí lục trọng đỉnh phong, sau đó là tên đệ tử mặc thanh y gầy trơ cả xương bên cạnh hắn, trong ba người này thì Từ Minh là yếu nhất, tu vi chỉ có Ngưng Khí ngũ trọng.

"Dương sư huynh, ngươi nghĩ chuyện ở sau núi hôm qua là do ai làm.

" Từ Minh cúi đầu, khom lưng hỏi tên đệ tử mặc tử y dẫn đầu.

"Chắc chắn là người của hai phong khác.

""Ta cũng nghĩ như vậy.

" Tên đệ tử mặc thanh y đó trầm ngâm một tiếng: "Ba đại chủ phong xưa nay minh tranh ám đấu, người của hai phong khác ra tay thì cũng không có gì lạ.

"Ba người vừa nói vừa đi vào sơn cốc.

Mà giờ khắc này, trong mắt Diệp Thiên lóe lên một tia tinh quang, vừa muốn động thủ thì lại cảm nhận được ở cửa sơn cốc lại có một đám người hối hả đi tới.


"Còn có nữa, vậy thì hốt trọn ổ.

" Diệp Thiên lại ẩn núp xuống.

Không lâu sau, đợt đệ tử thứ hai của Địa Dương Phong đi vào sơn cốc, chính là một tổ năm người, tu vi mạnh nhất cũng chỉ có Ngưng Khí thất trọng, yếu nhất chỉ là Ngưng Khí tứ trọng.

“A?”Từ Minh tinh mắt nhìn thấy mấy người mới tới chính là sư huynh đệ của mình.

"Chư vị sư huynh đệ cũng đi Yêu Thú Sâm Lâm sao?" Tám người tụ lại một chỗ, lẫn nhau nói một ít lời không có dinh dưỡng.

"Đánh giết Huyết Tri Chu.

""Huyết Tri Chu là một loại Yêu thú cực kỳ hung tàn!""Cùng nhau làm đi!"Nói xong, tám người tụ lại với nhau, muốn xuất phát đi ra khỏi sơn cốc.

Nhưng đúng vào lúc này, một viên gì đó đen thui bay thẳng tới, nhìn kỹ lại thì đó là một quả cầu thiết lớn chừng bằng quả trứng gà.

"Cẩn thận.

" Tên đệ tử mặc tử y đó chợt quát lên, phiêu dật tế ra Linh Kiếm trong tay áo, một kiếm chém ra một đạo kiếm nhận hình bán nguyệt, chính xác chém trúng quả cầu thiết đó.

Ầm!Chỉ nghe một tiếng nổ vang, trong nháy mắt, quả cầu thiết đó nổ tung, khói mù màu đen dày đặc nhanh chóng khuếch tán ra, bao phủ một khu vực có phạm vi gần hai mươi trượng.

"Đáng chết, là Yên Vụ Đạn.

" Tiếng chửi rủa lập tức vọng ra từ trong khói đen.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện