Trong lúc nhất thời, sắc mặt Diệp Thiên trở nên có chút đặc sắc, bây giờ hắn đã hiểu tại sao đệ tử của Địa Dương Phong lại tổ đội đi ra sau núi, bọn họ đâu phải đến để hái linh thảo, bọn họ tụ tập với nhau đến để gõ ám côn.
“A!”Quả nhiên, không lâu sau thì hướng đông bắc có một tiếng kêu thảm thiết như mổ heo vang lên.
“A!”Lại là một tiếng hét thảm, lần này là tới từ hướng tây bắc.
“A!”Hướng đông nam cũng có tiếng kêu thảm thiết.
“A.
.
!”Sau đó là hướng tây nam, tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến người nghe sợ hãi.
Không lâu sau, tiếng ồn ào vang lên, từng phương hướng đều có người vọt tới tụ tập ở chỗ này, toàn bộ đều là đệ tử của Địa Dương Phong, hơn nữa, mẹ nó, trong tay mỗi người đều cầm lấy một cây thiết côn màu đen.
"Ta gõ hai người ở Thiên Dương Phong.
""Ta gõ ba người của Nhân Dương Phong.
""Ta gõ một người của Thiên Dương Phong, hai người của Nhân Dương Phong.
"Từng tên đệ tử Địa Dương Phong đều báo cáo thành tích của mình, sắc mặt có phẫn hận, có sảng khoái, cũng có hưng phấn.
"Rút lui!" Theo Triệu Long khoát tay chặn lại, đám đệ tử của Địa Dương Phong đồng loạt rút lui ra khỏi sau núi Hằng Nhạc Tông.
Sau khi bọn họ đi thì Diệp Thiên mới nhảy ra khỏi bụi cỏ dại, ho khan, móc tai một cái: "Chuyện này không thể trách ta được.
"Nói xong, hắn cũng bịt kín hắc bào, lanh lẹ rút lui ra khỏi sau núi Hằng Nhạc Tông, chỗ này đã trở thành chốn thị phi, không thể ở lâu được.
Hắn biết, rất lâu sau đó, sau núi Hằng Nhạc Tông này sẽ khó mà bình tĩnh lại được.
Người của Địa Dương Phong sẽ nghĩ là người tính toán bọn họ chính là người của Nhân Dương Phong và Thiên Dương Phong.
Nhân Dương Phong sẽ tưởng rằng Thiên Dương Phong giở trò quỷ.
Thiên Dương Phong sẽ tưởng rằng Nhân Dương Phong giở trò quỷ.
Ba đại chủ phong ở ngoại môn kiềm chế lẫn nhau, trước giờ bọn họ luôn minh tranh ám đấu, đương nhiên cũng sẽ không thiếu nghi kỵ lẫn nhau.
Giờ phút này, cho dù người gõ ám côn đầu tiên là ai thì cũng đã không thể nói rõ được nữa.
Ai!Diệp Thiên vuốt vuốt huyệt thái dương: "Nghiệp chướng!"Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng của mấy ngày tiếp theo, đệ tử của ba đại chủ phong ra sau núi hái linh dược, chắc chắn mỗi người đều sẽ cầm theo một cây thiết côn màu đen.
Từ sau núi Hằng Nhạc Tông ra, Diệp Thiên đi tới Vạn Bảo Các.
Vừa mới đi vào thì Bàng Đại Hải đang ở sau quầy nghiên cứu sách cổ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên, tức giận nói một tiếng: "Tiểu tử, giữa ban ngày ban mặc, ngươi mặc hắc bào là có ý gì.
"Ách!Diệp Thiên cười ha ha, hắn không muốn cho người ta biết hắn đã phục hồi lại như cũ nên mới bịt kín hắc bào, không ngờ hắn làm như vậy nhưng vẫn không trốn được pháp nhãn của Bàng Đại Hải.
"Chịu hơn một trăm Hỏa Tiên mà nhanh như vậy là có thể xuống giường đi bộ, tiểu tử, xương cốt của ngươi cũng đủ cứng đó nha!" Bàng Đại Hải buông sách cổ xuống, đôi mắt to sáng ngời nhìn Diệp Thiên từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn ra chút mánh khóe nào đó.
"Trưởng lão, chuyện ta chịu Hỏa Tiên mà ngươi cũng biết?""Nói nhảm, toàn bộ ngoại môn có ai không biết.
"Nghe vậy, Diệp Thiên không khỏi vội ho một tiếng, sau đó đưa một cái túi trữ vật tới: "Trưởng lão, Tuyết Ngọc Lan Hoa.
"Cầm lấy túi trữ vật, Bàng Đại Hải nhìn vô bên trong, phát hiện trong đó có chừng hơn sáu ngàn linh thạch, dù là hắn thì cũng không khỏi kinh ngạc một chút, một đệ tử thực tập Ngưng Khí cảnh mà lại có nhiều linh thạch như vậy, không có vấn đề mới là lạ.
"Ngươi lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy?" Mặc dù Bàng Đại Hải không có thói quen truy hỏi ngọn nguồn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
"Nhặt.
""Nhặt? Ngươi nhặt được cũng quá nhiều chứ!""Vận khí tốt, vận khí tốt.
" Diệp Thiên sờ lên chóp mũi.
"Hôm