Tiên Võ Đế Tôn

Gây Chuyện


trước sau



Hôm sau, ánh nắng ban mai rải đầy Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thiên đi xuống sườn núi nhỏ, một đường chạy chậm tới Nhiệm Vụ Các.

Hắn đến, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, một phần là vì Diệp Thiên rất lạ lẫm, một phần khác là vì tu vi Ngưng Khí nhất trọng của Diệp Thiên và trọng kiếm Thiên Khuyết mà hắn vác trên vai.

"Ngưng Khí nhất trọng, thiên phú cũng quá nát.

" Vừa mới đi tới thì có đệ tử Hằng Nhạc Tông liếc nhìn Diệp Thiên, nói.

"Còn chọn Thiên Khuyết làm Linh khí, đúng là ăn no không có chuyện gì làm.

""Ta nghĩ hẳn là đầu óc hắn bị nước vào.

"Diệp Thiên không thèm quan tâm tới những lời bàn tán của người khác, ánh mắt nhìn chằm chằm bia đá dựng bên trong Nhiệm Vụ Các, trên đó treo đầy những cái ngọc bài nhỏ, mỗi cái ngọc bài đều đại biểu cho một cái nhiệm vụ, từ thấp đến cao, độ khó của nhiệm vụ cũng càng ngày càng cao.

"Thân có Đan Hải, có nhục thân gia trì, còn có Chân Hỏa hộ thể, ta có đủ thực lực để chính diện đối kháng với Yêu thú Ngưng Khí ngũ trọng trở xuống.

"Vừa nhìn nhiệm vụ trên từng cái ngọc bài trên bia đá Diệp Thiên vừa âm thầm đánh giá thực lực của mình.


Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng ở một cái ngọc bài, đó là một cái nhiệm vụ tương đối thấp, cũng nằm trong phạm vi năng lực của hắn: "Huyết Lang.

"Huyết Lang, Diệp Thiên từng nhìn thấy nó trên trân tàng Yêu Thú Phổ, cực kỳ hung tàn, thực lực tương đương với tu sĩ nhân loại Ngưng Khí tam trọng, có được nhục thân hung hãn, Ngưng Khí cảnh bình thường không phá nổi phòng ngự của nó, bình thường tu sĩ cũng không muốn trêu chọc nó.

"Chính là ngươi.

" Diệp Thiên vừa muốn đưa tay lấy ngọc bài xuống nhưng một cánh tay trắng noãn khác lại cướp lấy nó trước hắn.

"Nhiệm vụ Huyết Lang, Triệu Long ta nhận.

" Một tiếng cười âm u vang lên bên tai Diệp Thiên rất rõ ràng, trong giọng nói còn mang theo châm chọc, khiêu khích.

Diệp Thiên theo bản năng nghiêng đầu nhìn thì thấy được một tên đệ tử mặc tử y bên cạnh, vẻ mặt tuấn lãng, phong độ cử chỉ nhanh nhẹn, mái tóc màu đen nhánh, bồng bềnh như thác nước chảy xuôi, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười châm chọc mà hắn rất ghét.

"Sao nào, không phục hả?" Tên đệ tử tên Triệu Long đó hất cằm lên cao, lấy từ thái từ cao nhìn xuống nhìn Diệp Thiên.

"Sư huynh cứ lấy đi.

" Diệp Thiên lười lý luận với hắn, đưa mắt nhìn bia đá, tìm kiếm những nhiệm vụ khác, cuối cùng nhìn trúng một cái nhiệm vụ cùng cấp với giết Huyết Lang, cũng là đánh giết Yêu thú.

Chỉ là hắn vừa đưa tay đi lấy thì Triệu Long đó lại cướp trước hắn.

"Nhiệm vụ này, ta cũng nhận.

" Tiếng cười châm chọc của Triệu Long lại vang lên, nói xong còn không quên quăng cho Diệp Thiên một ánh mắt khiêu khích.

Diệp Thiên liếc nhìn Triệu Long, vẫn nhìn xuống.

Lại quan sát bia đá, hắn lại tìm được một cái nhiệm vụ, nhưng vẫn giống như hai lần trước, khi hắn muốn lấy nó đi thì một bàn tay trắng nõn lại cướp trước.

"Nhiệm vụ này cũng là của ta.

" Người ra tay vẫn là Triệu Long, hất cằm lên thật cao, mùi khiêu khích càng đậm.

Diệp Thiên nhíu mày, hắn nhìn ra, tên Triệu Long này không phải tới nhận nhiệm vụ mà là tới để gây chuyện với hắn, nếu không thì sao nhiều đệ tử nhận nhiệm vụ như vậy mà hắn chỉ cướp nhiệm vụ của mỗi mình Diệp Thiên hắn.

"Vị sư huynh này, ta không quen biết gì với ngươi, tại sao ngươi cứ làm khó dễ ta.


" Diệp Thiên nhìn chằm chằm Triệu Long.

Diệp Thiên vốn cho rằng mới tới Hằng Nhạc Tông thì nên khiêm tốn làm việc, tuyệt đối sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ sợ, cái tên Triệu Long trước mắt này rõ ràng là nhắm vào hắn, nếu như thế thì với bản tính của Diệp Thiên hắn, đương nhiên là sẽ không để cho người ta vô duyên vô cớ làm khó dễ mình.

"Không liên quan, hừ hừ hừ.

.

" Triệu Long hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đánh tiểu đệ của ta, còn dám nói ko quen biết gì với ta, lòng cam đảm không nhỏ! Tiểu đệ của Triệu Long mà ngươi cũng dám khi dễ, đúng là chán sống.

"Nghe hắn nói như vậy, Diệp Thiên cũng biết.

Hắn cũng đại khái đoán ra được tiểu đệ mà Triệu Long nói là ai, ngoại trừ Trương Đào bị hắn đánh ngáo hôm qua thì hắn không nghĩ ra là còn người nào khác nữa.

Nếu đúng như vậy thì Triệu Long này là tới để giúp Trương Đào xả giận, không hổ là tiểu đệ do Triệu Long dạy dỗ, so với Trương Đào thì Triệu Long này có tu vi mạnh hơn không ít, cũng càng phách lối ương ngạnh hơn Trương Đào.

Bỗng nhiên, Triệu Long đặt

một tai lên vài Diệp Thiên.

Lập tức, một luồng chân khí cường hoành rót vào trong cơ thể Diệp Thiên, va lung tung trong cơ thể hắn.

Diệp Thiên nhướng mày, lại tương đối bình tĩnh, chân khí trong Đan Hải bay vọt ra, mạnh mẽ đẩy chân khí mà Triệu Long rót vào ra ngoài.

Chân khí bị đẩy ra, mặc dù Triệu Long có chút kinh ngạc nhưng vẻ châm chọc trong nụ cười càng đậm hơn: "Tiểu tử, đúng là ta đã xem thường ngươi.

""Là hắn xuất thủ trước, không trách ta được.

" Diệp Thiên vẻ mặt lạnh nhạt, hắn có thể quật ngã Trương Đào thì đương nhiên cũng sẽ không sợ Triệu Long, bởi vì tu vi của Triệu Long chỉ mới Ngưng Khí ngũ trọng, nếu như thật sự đánh nhau thì chưa chắc hắn sẽ thua.

"Tốt, rất tốt.

" Triệu Long vỗ tay bảo hay: "Ông đây rất thích mấy loại không có thực lực mà mẹ nó còn giả bộ kiên cường.

"Nói xong, quanh người hắn có chân khí lưu động, bày ra tư thế sẵn sàng đánh bẹp Diệp Thiên bất cứ lúc nào.

Thấy thế, Diệp Thiên cũng sẽ không yếu thế, tâm niệm vừa động, chân khí trong Đan Hải lập tức điên cuồng trào ra.

Mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng đậm, đám đệ tử vây xem bốn phía.


"Muốn đánh nhau hả!""Ngưng Khí nhất trọng, tiểu tử này dám đánh nhau với Triệu Long, uống lộn thuốc chứ!""Muốn tạo phản hay gì?" Một tiếng quát chói tai từ bên trong vọng ra, trưởng lão chấp chưởng Nhiệm Vụ Các ra mặt, trong tiếng quát tràn đầy uy nghiêm: "Ở đây là Nhiệm Vụ Các, không phải chỗ cho hai ngươi giương oai, muốn đánh nhau thì đi Phong Vân Đài, cút!"Có trưởng lão chấn nhiếp, đương nhiên Triệu Long không dám lỗ mãng nữa, ngay cả Diệp Thiên cũng ngoan ngoãn thu chân khí.

"Tiểu tử, sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi tính sổ.

" Cười lạnh, lúc gần đi Triệu Long vẫn không quên hung thần ác sát đe dọa Diệp Thiên.

"Ta chờ.

" Lạnh nhạt nói ra hai chữ, trong mắt Diệp Thiên hiện lên một luồng ánh sáng lạnh lẽo, xoay người tiếp tục quan sát bia đá, lấy một cái ngọc bài từ trên đó xuống, đó là nhiệm vụ đánh giết Hỏa Lang, cấp bậc cũng không cao lắm.

Nhận nhiệm vụ ngọc bài, Diệp Thiên đi ra khỏi Nhiệm Vụ Các, hắn biết, vài ngày tiếp theo hắn khó mà yên tĩnh tu hành được.

Ra khỏi Nhiệm Vụ Các, Diệp Thiên trực tiếp đi xuống núi.

Khi đi ngang qua Tiểu Linh Viên thì Diệp Thiên đi vào xem hai người Trương Phong Niên.

"Là các ngươi để cho ta cảm nhận được ấm áp một lần nữa, để cho ta biết vẫn còn có người để ta bảo vệ.

" Khóe miệng mỉm cười, Diệp Thiên đi xuống Linh Sơn, hắn có một ước mơ về một khởi đầu mới tốt đẹp hơn, hắn phải cố gắng vì ước mơ này, bảo vệ người hắn muốn bảo vệ.

Hơn mười dặm bên ngoài Hằng Nhạc Tông có một vùng Yêu Thú Sâm Lâm, mà đa số nhiệm vụ đánh giết Yêu thú của Hằng Nhạc Tông cũng nhằm vào nơi đó.

Phân biệt phương hướng một chút, Diệp Thiên nắm chặt dậy thừng buộc Thiên Khuyết Kiếm, đi thẳng về phía Yêu Thú Sâm Lâm.

Sau một canh giờ, một vùng sơn lâm rậm rạp xuất hiện trước mặt, Diệp Thiên thở hồng hộc ngừng lại, Yêu Thú Sâm Lâm có diện tích rộng lớn, xanh um tươi tốt, tùng lâm cổ mộc che trời, chỉ đứng ở chỗ này thì đã có thể cảm nhận được khí tức ngang ngược và mùi huyết tinh từ bên trong bay ra.

"Làm việc.

" Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào Yêu Thú Sâm Lâm.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện