Chương 204
Chân hoả vừa rời khỏi cơ thể, Đường Như Huyên lắc lư.
“Muội cảm thấy thế nào?”, Hùng Nhị hoang mang hỏi.
“Muội thấy trong cơ thể ngứa ngáy”, Đường Như Huyên vặn vặn cơ thể cứng ngắc của mình, “cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều, kinh mạch như được đả thông hơn, nói tóm lại muội thấy rất tốt”.
“Vậy sao?”, Hùng Nhị sáng mắt, hắn xoa xoa tay nhìn sang Diệp Thành, chớp mắt nói: “Ngươi cũng luyện cho ta đi”.
“Được thôi”, Diệp Thành trả lời dứt khoát một cách kỳ lạ, chân hoả vừa được thu vào vùng đan hải lúc này lại được triệu gọi ra, cứ thế bao quanh Hùng Nhị.
A…..!
Sau đó, trong Tiểu Linh Viên vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Hùng Nhị. So với Đường Như Huyên, Diệp Thành luỵện thể cho Hùng Nhị không hề nương tình.
Hai ngày tiếp theo, cứ sáng sớm, Hùng Nhị đều dẫn Đường Như Huyên tới.
Sau ba ngày tẩy luyện tinh tuý, Đường Như Huyên mừng thấy rõ, trong quá trình tẩy luyện tinh tuý, tu vi của cô đã tăng từ cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tư lên cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm.
Ba ngày cứ thế trôi đi.
Sáng sớm, Diệp Thành ăn vội chút gì đó rồi lại vác thanh Thiên Khuyết rời đi. Hôm nay hắn phải giúp Từ Phúc luyện đan.
Vẫn như trước đây, hắn vừa trèo lên linh sơn thì một số đệ tử đang hít thở linh khí bắt đầu xôn xao chỉ trỏ.
“Từ trưởng lão vì hắn mà suýt chút nữa cãi lộn với Triệu trưởng lão”.
“Hắn đúng là đại nạn không chết, nhất định có phúc về sau”.
“Có Từ trưởng lão bảo vệ, cuộc đời sau này của hắn sẽ tươi sáng hơn rất nhiều”.
Quả nhiên, Diệp Thành vừa đi vào đã có không ít
“Bớt đắc ý đi”, đương nhiên, cũng không thể thiếu đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong chêm lời.
Cũng không biết là do đố kỵ hay do hận thù mà những đệ tử này sau khi trông thấy Diệp Thành thì đều nghiến răng, người không biết còn tưởng bọn họ có thù giết cha mất.
Diệp Thành đương nhiên không thèm để ý đến những lời của bọn họ nói, cứ thế đi về phía Linh Đan Các.
Lúc này, bên trong Linh Đan Các, có trưởng lão nội môn tới chơi, là một nữ trưởng lão, dung nhan tuyệt thế, giống như vị tiên nữ hạ phàm vậy.
Nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Sở Huyên – người mà Diệp Thành gặp sau núi sao?
“Sư muội thật sự muốn chọn một đệ tử làm đồ đệ ở ngoại môn sao?”, Từ Phúc nhìn Sở Huyên rồi nói với giọng ngạc nhiên.
“Chẳng còn cách nào khác, cũng tại trưởng môn sư huynh ép muội cả”, Sở Huyên nhướng vai bất lực: “Huynh ấy bảo muội chọn một đệ tử có khả năng tốt, tốt nhất là tu vi Ngưng Khí để dự phòng”.
“Cũng đúng, sư muội cũng nên thu nạp một đệ tử, đệ tử ngoại môn nhiều người tài giỏi, muội cứ chọn thoải mái”.
“Thu, thu, thu, sao đến sư huynh cũng nói vậy chứ?”, Sở Huyên day trán.