Chương 22
Sau khi nghiên cứu, Diệp Thành phát hiện ra Thú Tâm Nộ vì là một bộ huyền thuật giới thiệu chiêu thức, nói chính xác hơn là một bộ huyền thuật về phương diện chiến đấu.
Không xem thì không biết nhưng chỉ cần xem là sẽ giật mình. Thú Tâm Nộ phân thành sáu phần, thế nhưng ba phần đầu chủ yếu giới thiệu về các bộ phận trên cơ thể con người cũng như cách phối hợp thế nào mới có thể phát huy sức mạnh được nhanh nhất và có hiệu quả nhất.
Còn ba phần sau mới chính là các kỹ năng trọng tâm. Nó được gọi với cái tên Thú Tâm Nộ đương nhiên có liên quan đến thú vật.
Vị tiền bối sáng tạo ra Thú Tâm Nộ nhất định giỏi về việc quan sát vì nguồn gốc của Thú Tâm Nộ xuất phát từ thú vật. Người này đã đem tất cả những kỹ năng như chồm, vồ, lao của thú vật miêu tả rất chi tiết và tỉ mỉ và sáng tạo ra Thú Tâm Nộ.
Kỹ năng chiến đấu của thú vật phần lớn thông qua các cuộc đọ sức bằng cơ thể. Con người cũng có lúc học chúng. Sự phối hợp giữa đùi, bàn chân, tay, đầu gối đồng thời phát huy sức mạnh tuyệt đối để chiến đấu với cự li gần cộng thêm cơ thể ngày càng săn chắc chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả ngoài mong đợi.
“Huyền diệu, quả là huyền diệu”, Diệp Thành cảm thán, vừa nhìn, tâm trạng hắn lại vui mừng hơn hẳn.
Có quá nhiều tu sĩ tu luyện ỷ lại vào chân khí, khát khao hướng đến trạng thái huyền thuật mà bỏ qua các kỹ năng chiến đấu cơ bản ban đầu. Phần lớn các tu sĩ với tu vi không phải quá thấp nhưng khả năng chiến đấu gần lại chẳng ra làm sao.
“Lại nhặt được bảo vật rồi”, Diệp Thành bật cười, hắn vừa vỗ vào mặt đất vừa lật người nhảy lên. Môn pháp tu luyện Thú Tâm Nộ đã in sâu trong đầu hắn.
Sau tiếng hét, Diệp Thành lập tức ra đòn, ngay sau đó, hắn lật người gạt chân, tung ra một chưởng, một loạt những động tác liên tục được tung ra.
Tiếp đó, các động tác của Diệp Thành không ngừng
Diệp Thành không hề dùng tới chân khí mà chỉ linh hoạt di chuyển tay chân lĩnh hội sự huyền diệu trong Thú Tâm Nộ.
Mới đó mà đã luyện được sáu canh giờ, mãi tới khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới ngồi xuống đất, mồ hôi nhễ nhại.
Những ngày tiếp theo, Diệp Thành chưa chắc đã về Hằng Nhạc Tông mà tiếp tục khổ luyện khả năng chiến đấu gần.
Ban ngày hắn ra khỏi sơn động chiến đấu với các yêu thú to lớn, thông qua chiến đấu thực tế hắn đã thay đổi đi rất nhiều. Mỗi lần ra ngoài mình đầy thương tích.
Đợi khi đêm về lại vào vùng đất linh khí dày đặc trong núi để tu dưỡng thân thể tiếp tục tu luyện mật pháp Phần Thiên.
Diệp Thành kinh ngạc nhận ra mặt độc đáo của Man Hoang Luyện Thể, vừa có thể làm lành vết thương trong quá trình tu luyện mà lại có thể khôi phục được tốc độ, nhanh hơn trước rất nhiều.
Sau vài ngày, Diệp Thành dần dần lĩnh hội được những tinh hoa của Thú Tâm Nộ, những ngày này hắn không ngừng chiến đấu nên cơ thể càng thêm săn chắc khiến hắn tự tin mình có thể đối kháng trực diện với những tu sĩ đạt cảnh giới ngưng khí đỉnh phong.
Lại là một đêm đầy sao, Diệp Thành vươn vai thật dài, xuất hiện ở cửa sơn động. Ra ngoài vài ngày rồi, hắn cũng định tối nay quay về.
Ừm?
Diệp Thành vừa định vào rừng thì liền cau mày, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, ở đó có một đạo trường hồng rẽ ngang trời, chỉ ở khoảng cách gần mới nhận ra đó chính là một nữ nhân mặc đồ trắng.