Chương 224
So với một luyện đan sư mới vào nghề như Diệp Thành thì trình độ luyện đan của ông ta cao cường, luyện chế Linh Hồn Đan không hề mất sức, vả lại vừa luyện chế lại còn có thể vừa giải thích cho Diệp Thành về huyền cơ trong đó.
Xuất đan!
Chẳng mấy chốc, sau tiếng hô khẽ của Từ Phúc, một viên đan dược màu xanh óng ánh bay ra khỏi lư luyện đan, và nằm trong tay ông ta.
“Nhìn vậy đã hiểu chưa?”, Từ Phúc thu lại viên Linh Hồn Đan vừa luyện chế vào trong túi áo.
“Quả thực so với Hồi Huyền Đan thì luyện chế còn khó hơn nhiều lần, có điều có lẽ cũng không vấn đề gì”, Diệp Thành xoa cằm.
“Vậy ngươi cứ luyện đi”, Từ Phúc nhàn nhã bước đi.
Sau khi Từ Phúc đi, Diệp Thành nhắm mắt. Đứng trước lư luyện đan, trong đầu hắn ta không ngừng hiện lên cảnh tượng Từ Phúc luyện đan và những miêu tả trong đan phương.
Cũng không biết mất bao lâu hắn mới từ từ mở mắt ra.
Chân hoả hiện!
Ngay sau tiếng hô của Diệp Thành, chân hoả lập tức được đẩy vào trong lư luyện đan, ngay sau đó từng dược thảo được cho vào trong lư còn hắn thận trọng nhẩm niệm kiểm soát chân hoả.
Đây là một quá trình rất dài và tốn thời gian.
Vù!
Vù!
Trong lúc này, lư luyện đan không ngừng vang lên tiếng động, Diệp Thành thất bại liên tục.
Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng. Đợi tới khi Tề Nguyệt đi ra khỏi phiến điện thì Diệp Thành vẫn còn đứng trước lư luyện đan.
Một
Tề Nguyệt không nói gì, chỉ yên lặng quan sát bóng hình Diệp Thành và nhìn ra loáng thoáng nét bướng bỉnh trên khuôn mặt thanh tú của hắn.
Vù!
Lúc này lư luyện đan lại rung lên, linh thảo bên trong lại lần nữa hoá thành tro.
Diệp Thành giật mình lùi về sau một bước, hắn lảo đảo suýt ngã ra đất.
“Giục tốc bất đạt, ngươi nghỉ ngơi chút đi”, Tề Nguyệt bước xuống, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng so với trước kia thì ấm áp hơn nhiều.
“Luyện đan này thật sự rất cần đến kỹ thuật”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn cứ thế trút linh dịch vào miệng.
“Nghe nói ngươi còn là một đệ tử thực tập?”, Tề Nguyệt đứng trước lư luyện đan, rồi quay sang liếc Diệp Thành.
Diệp Thành nhướng vai: “Chẳng còn cách nào cả, hôm đó thủ toạ của tam đại chủ phong đều ở đó nhưng không ai muốn nhận ta làm đồ đệ nên ta chỉ có thể làm một tên đệ tử thực tập thôi”.
“Giờ bọn họ có lẽ hối hận rồi”.
“Hối hận hay không thì ta không biết nhưng mấy ngày gần đây ta bị bọn họ chơi khăm liên tục”, Diệp Thành cau mày.