Chương 235
“Tề sư tỷ”.
“Ta chỉ có bằng này thôi, cầm lấy đi”, Tề Nguyệt lật tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành.
Diệp Thành sững người, không ngờ Tề Nguyệt lại cho hắn vay tiền nhanh như vậy, điều này khiến hắn chưa kịp phản ứng lại.
“Đây…”
“Đưa thì ngươi cứ cầm lấy đi”, Tề Nguyệt nhét túi đựng đồ vào tay Diệp Thành sau đó sải bước vào trong Linh Đan Các và không quên dặn dò: “Có tiền nhớ trả cho ta”.
Từ Phúc rời đi, Diệp Thành mới liếc nhìn túi đựng đồ của cô. Hơn bảy, tám mươi nghìn linh thạch, con số khiến hắn bất ngờ. So với Từ Phúc thì Tề sư tỷ ngày thường lạnh nhạt vậy mà lại rất hào phóng.
“Bảy, tám mươi nghìn linh thạch, cũng hòm hòm rồi”, Diệp Thành nhét túi đựng đồ vào ngực sau đó chạy tới Vạn Bảo Các.
Hôm nay Vạn Bảo Các rất náo nhiệt, các đệ tử ra ra vào vào nhiều hơn ngày thường. Sắp diễn ra cuộc so tài ở ngoại môn nên những đệ tử này chạy tới đây để mua linh dịch, binh khí phòng bị.
Diệp Thành đi vào và trông thấy đôi mắt Bàng Đại Hải sáng quắc quan sát các đệ tử. Nếu ai đó dám trộm đồ ở đây thì nhất định sẽ không thoát khỏi tầm mắt ông ta, vả lại còn bị ông ta trị cho một trận.
“Ồ, lâu rồi không thấy ngươi đến”, Bàng Đại Hải liếc nhìn Diệp Thành.
“Con bận tu luyện không có thời gian”, Diệp Thành nói rồi không quên lựa lựa đống đồ trên người.
Lựa một lúc hắn mới tới bên Bàng Đại Hải sau đó khẽ giọng nói: “Trưởng lão, con nghe nói chỗ người có hình nộm?”
Nghe vậy, Bàng Đại Hải có vẻ hơi bất ngờ, ông ta nhướng mày thật cao: “Sao, ngươi muốn mua à?”
“Con mua về nghiên cứu”.
“Hình nộm nhân cấp cần ba trăm nghìn Linh Thạch, tiểu tử, ngươi có nhiều tiền vậy sao?”,
Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Bàng Đại Hải.
Bàng Đại Hải nhận lấy ngó vào bên trong, mắt ông ta rõ vẻ bất ngờ. Bên trong túi, linh thạch cũng phải tới bảy, tám mươi nghìn, lại thêm linh thảo, linh dịch mấy thứ lộn xộn này nữa, gom lại cũng phải đến khoảng ba trăm nghìn.
“Đi theo ta”, Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành chăm chú nhưng không hỏi hắn lấy số tiền này ở đâu.
Bàng Đại Hải dẫn Diệp Thành tới một cửa ngách của Vạn Bảo Các, sau khi đi vào, Diệp Thành mới nhận ra đây là một căn phòng nhỏ, như một thế giới riêng biệt rộng phải hai mươi trượng.
Đợi tới khi linh châu sáng tỏ hắn mới trông thấy từng hình nộm đứng thẳng đứng bên trong căn phòng nhỏ.
“Đó, đều là nhân cấp, ngươi tự chọn đi”, Bàng Đại Hải lên tiếng sau đó chăm chú đếm các thứ trong túi đựng đồ của Diệp Thành.
Không cần Bàng Đại Hải nói thì Diệp Thành đã chăm chú nhìn rồi.
Ba hình nộm phía trước có ngoại hình thanh niên, đứng thẳng giống như cây lao, khi Diệp Thành đi qua đương nhiên chúng không phản ứng gì.
Keng, keng, keng.
Diệp Thành khẽ gõ vào người chúng, và cũng giống với hình nộm ở Linh Quả Viên, cơ thể chúng cứng rắn phát ra âm thanh của tiếng kim loại.
Đi qua ba hình nộm này hắn lại tới hình nộm thứ tư.