Tiên Võ Đế Vương

Chương 400


trước sau

Chương 400

“Huyền cấp đã mạnh như vậy rồi, nếu như thăng cấp cho mày lên Địa cấp thì thì những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư thông thường sẽ không phải đối thủ của mày”, Diệp Thành thầm nghĩ rồi dự định thăng cấp cho Tử Huyên vào khoảng thời gian khác.

Có điều hắn cũng biết thăng cấp Tử Huyên lên Địa cấp thì không phải dùng tiền là có thể giải quyết được.

“Cho dù thế nào thì tao vẫn đánh giá mày rất cao”, Diệp Thành cười tít mắt, hắn không để ý đến Tử Huyên, cứ để nó hấp thu ánh trăng sáng rọi.

Còn hắn đã ngồi khoanh chân trên giường trúc, rút ra một tấm sắt, tấm sắt này hắn lấy được trong lần phân chia đồ với bọn Tạ Vân, vì sự tồn tại của nó mà tiên hoả phản ứng dữ dội.

Bảo bối!

Diệp Thành nắm tấm sắt trong tay, dưới ánh trăng chiếu vào phòng, hắn nhìn tấm sắt thật chăm chú.

Không biết tấm sắt này là món đồ từ thời nào, trông cổ xưa, bên trên còn có vết hoen gỉ, không nhìn ra nó có gì đặc biệt.

“Xem mày có huyền cơ gì”, Diệp Thành lẩm bẩm rút ra bình hồ lô Tử Kim sau đó cho miếng sắt kia vào trong.

Vù! Bình hồ lô rung lên, Diệp Thành chăm chú quan sát, hy vọng bình hồ lô có thể tìm ra được huyền cơ trên tấm sắt.

Có điều hắn đợi hồi lâu mà bình hồ lô vẫn không có phản ứng gì.

“Chuyện gì vậy?”, Diệp Thành bất ngờ, ngay sau đó hắn cầm bình hồ lô lên, mở nắp bình rồi nhìn vào trong.

Vừa ghé lại gần, miếng sắt bị nhét vào bên trong bình hồ lô Tử Kim kia giống như một đạo kim mang bay vọt ra ngoài và trúng vào giữa trán hắn, sau đó thâm nhập vào cơ thể hắn.

Diệp Thành đột nhiên cảm thấy đầu óc ong ong.

A….!

Diệp Thành đau đớn lật

người qua lại, dùng hai tay ôm đầu, nghiến răng rít lên.

Rắc!

Trong lúc mộng mị, Diệp Thành như nghe thấy âm thanh nứt lìa, và âm thanh ấy vang lên từ trong đầu hắn, miếng sắt thâm nhập vào đầu hắn rồi vỡ vụn.

Diệp Thành có thể nhìn thấy rõ ràng từng mảnh sắt vỡ vụn kia hoá thành từng cảnh tượng đổ nát sau đó từng mảnh sắt lại ghép với nhau ngưng tụ thành cảnh tượng hoàn chỉnh mới, còn hắn lại bị cuốn vào trong.

Ý cảnh?

Đầu Diệp Thành không còn đau như trước, hắn lẩm bẩm. Trong phút chốc, linh hồn hắn như thoát li khỏi cơ thể sau đó lạc vào thế giới dị thường.

Thế giới ý cảnh này rất huyền diệu, có núi có nước, có rừng, có trăng có sao, có ánh mặt trời khiến Diệp Thành nhìn mà hoa mắt, không phải hắn chưa từng vào ý cảnh nhưng ý cảnh với đại khí dồi dào thế này thì đây là lần đầu Diệp Thành được bước vào.

Quả nhiên, ở một đỉnh núi cách đó không xa, một người mặc áo giáp chiến đấu màu vàng kim hiện ra trong tầm mắt Diệp Thành.

Người đó thân hình vạm vỡ, bóng người vững chãi như núi, tóc đen mượt như thác nước đổ, cơ thể được bảo vệ bởi lớp áo giáp sáng chói, trông như tấm bia không bao giờ đổ.

“Ý cảnh này là của vị tiền bối nào để lại sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhìn vào người mặc áo giáp chiến màu vàng kim kia.

Ngay sau đó, người kia di chuyển, bước chân đạp vào hư không, một cây thần đao màu vàng kim xuất hiện trong lòng bàn tay.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện