Tiên Võ Đế Vương

Chương 409


trước sau

Chương 409

Vừa bị đặt xuống, Diệp Thành đã thấy một con yêu thú khổng lồ trong rừng rậm phía dưới. Nó to như một ngọn núi nhỏ, đầu rất lớn, con ngươi đỏ như máu, sống lưng có rất nhiều vảy. Nó còn có một cái đuôi vừa to vừa thô, trên đó có gai nhọn như từng con dao thép, loé lên ánh sáng mờ ảo.

“Thằn… Thằn lằn huyền băng”, dường như Diệp Thành nhận ra con yêu thú này, hắn đánh giá dựa theo sách giới thiệu yêu thú: Hung tàn, da dày, thực lực có thể sánh với tu sĩ Chân Dương, mạnh hơn Phong Hồ, những tu sĩ cảnh giới Chân Dương bình thường đều không phá nổi phòng ngự của nó.

Trong lòng Diệp Thành đã có dự cảm không lành, không cần nói cũng biết sắp tới Sở Huyên sẽ cho hắn đánh nhau với Thằn lằn huyền băng.

“Thằn lằn huyền băng có thể rèn luyện sức mạnh cho ngươi”, Sở Huyên mỉm cười.

Khoé miệng Diệp Thành giật giật, không khỏi nhìn Sở Huyên: “Sư phụ này, lần trước là Phong Ảnh, sau là Phong Hồ, lần này lại là Thằn lằn huyền băng, sao con cảm giác sư phụ không coi con là người thế? Sư phụ huấn luyện kiểu này, sớm muộn gì con cũng chết”.

“Ngươi vốn đã khác thường, sao có thể huấn luyện như bình thường được?”, Sở Huyên nhún vai không cho là đúng.

“Con muốn về nhà”.

“Mơ đi”, Sở Huyên nhấc chân, đá Diệp Thành xuống.

Diệp Thành vừa rơi xuống, Thằn lằn huyền băng khổng lồ đã phát hiện ra hắn.

Hú!

Sau đó là tiếng rống đinh tai nhức óc của Thằn lằn huyền băng, tiếng rống ấy có sóng âm vang dội, cổ thụ đổ ngang, tảng đá sụp xuống, Diệp Thành cũng bị tiếng rống này chấn động hai tai chảy máu.

“Không phải độ hung hãn bình thường”, Diệp Thành chật vật lùi về phía sau.

Gầm!

Thằn lằn huyền băng đã bắt đầu

di chuyển cơ thể to lớn của nó, mặt đất rung chuyển, cái miệng to như máu phun ra khí băng hàn, giống như thuỷ triều cuộn trào về phía Diệp Thành. Những nơi nó đi qua, tảng đá hay cổ thụ đều bị nhấn chìm, hoa cỏ bị đóng thành băng, mặt đất cũng kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Tiên Hoả ”, Diệp Thành thấy vậy trong lòng cảm thấy kinh hãi, Tiên Hoả trong vùng Đan Hải tuôn ra, bảo vệ cơ thể hắn, hắn mau chóng lùi lại phía sau.

“Ngươi có chân hoả?”, Sở Huyên đang khoanh chân ngồi trên đám mây đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thành. Đôi mắt đẹp hiện lên vẻ ngạc nhiên, vẻ mặt hiển nhiên không biết Diệp Thành lại có Tiên Hoả.

“Con vốn đã có rồi!”, Diệp Thành sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn Sở Huyên: “Sư phụ không biết sao?”

“Ngươi có chắc ngươi từng nói với ta không?”, Sở Huyên tức giận nhìn Diệp Thành.

“Con tưởng trưởng lão Từ Phúc nói cho sư phụ rồi?”

Sở Huyên không nói nữa chỉ day mạnh đầu mày. Từ Phúc chưa nói cho cô, chắc chắn là vì nghĩ Diệp Thành đã nói rồi, hai người ai cũng tưởng người kia đã nói nhưng lại chưa có ai nói, nên đến giờ cô vẫn chẳng hay biết gì.

“Tiểu tử này đã có chân hoả, vậy cũng là luyện đan sư”, dường như Sở Huyên đã hiểu ra một số chuyện.

“Chẳng trách sư huynh Từ Phúc lại coi trọng Diệp Thành như thế, không tiếc gả đồ đệ bảo bối của mình cho Diệp Thành trong khi Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện