Chương 413
Giống như tỷ thí với Phong hồ, mỗi lần hắn được Sở Huyên đưa về đều toàn thân đẫm máu, sau khi vết thương lành lại bị ném vào tiếp.
Cứ như vậy, chớp mắt đã năm ngày trôi qua.
Nhưng trong năm ngày này, Diệp Thành cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất trong những trận chiến liên tiếp, sức mạnh của hắn ngày càng tăng lên, hơn nữa có mấy lần hắn đã có thể lên cấp ngay tại đó.
Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng Diệp Thành đã bị lôi đi đánh nhau với Thằn lằn huyền băng.
“Kết hợp tốc độ và sức mạnh”, vừa ném Diệp Thành xuống, Sở Huyên đã nói ra mấy chữ này.
“Là sao ạ?”, sau khi tung ra một chưởng ở dưới, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về phía Sở Huyên.
“Sức mạnh tuyệt đối cần phối hợp với tốc độ tuyệt đối, tích tụ năng lượng tuyệt đối, bộc phát tốc độ nhanh chóng mới phát huy được uy lực bất khả chiến bại. Đạo lý nằm trong đây, ngươi tự lĩnh hội đi”.
“Tích tụ năng lượng tốc độ tuyệt đối, bộc phát tốc độ tuyệt đối”, Diệp Thành lẩm nhẩm rồi lùi lại phía sau, trong mắt mang theo cái nhìn như vỡ ra điều gì đó.
“Thì ra là vậy”, khoé môi Diệp Thành nở nụ cười.
Ngay lập tức hắn nhanh chóng lùi về sau.
Sau đó hắn dừng lại đột ngột và giậm chân xuống đất, tận dụng lực bật của đất rồi bắn ra như đạn đại bác, liên tục để lại bóng phía sau, tốc độ nhanh đến mức tối đa, mà trong quá trình này, chân khí toàn thân hắn điên cuồng dồn vào nắm đấm, vừa lao về phía Thằn lằn huyền băng vừa tích tụ năng luợng tối đa.
Grừ!
Thằn lằn
Mà lúc này, Sở Huyên ở trên mây cũng đứng lên lần nữa, đề phòng Diệp Thành gặp nguy hiểm đến tính mạng còn kịp thời ra tay.
Sắp rồi, rất gần rồi.
Khi cách Thằn lằn huyền băng ba trượng, Diệp Thành vẫn chưa ra tay, vì chân khí đang điên cuồng dồn xuống, nắm đấm của hắn tràn ngập sức mạnh kinh người, các ngón tay còn có điện lôi xoẹt qua.
Hai trượng…
Một trượng…
Diệp Thành vẫn chưa ra tay.
Grào!
Thằn lằn huyền băng gầm lên hung tàn, cái miệng to như chậu máu sắp nuốt Diệp Thành vào trong.
Nhưng lúc này Diệp Thành đã di chuyển, tốc độ tăng lên đến cực điểm, sức mạnh tích tụ trong nắm đấm đạt tới cực hạn, hắn vung nắm đấm ra.
“Tránh ra cho ta”, Diệp Thành quát lên một tiếng, cú đấm của hắn đập mạnh vào hàm trên của Thằn lằn huyền băng.
Phụt!
Đột nhiên máu tươi bắn ra, hàm trên rắn chắc của Thằn Lằn Huyền Băng bị cú đấm của Diệp Thành thục cho đau đớn.
Grào!
Thằn Lằn Huyền Băng rít lên dữ dội.
“Tiểu tử được lắm, cú đấm này không tồi”, Sở Huyên thở phào nở nụ cười được an ủi phần nào.