Chương 433
Đúng là người nói vô tình mà người nghe hữu ý, Diệp Thành còn đang mải mê ôm chân Sở Linh cọ cọ khuôn mặt mình vào chân cô, lúc này nghe vậy, hắn như bị điện giật, vội thả chân Sở Linh ra.
“Người là muội muội sao?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Sở Linh, khuôn mặt trông hết sức thú vị.
“Thế ngươi nghĩ ta là ai?”, Sở Linh thở dốc, trừng mắt nhìn Diệp Thành, khuôn mặt đỏ lựng lên, không biết vì xấu hổ hay vì tức giận.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhìn sang Sở Huyên. Sở Huyên lại như thể không có chuyện gì xảy ra chỉ nhướng vai bất lực.
Lúc này khuôn mặt Diệp Thành trông hết sức thú vị.
Chuyện gì thế này, có cần mưu mô thế không? Cả hai người được lắm!
Trong chốc lát, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, mấy ngày nay người ngày đêm tu luyện với hắn không phải sư phụ mà là muội muội Sở Linh của sư phụ, việc này chỉ cần nghĩ thôi là hắn đã thấy run người rồi.
Lúc này, Diệp Thành liên tục nuốt nước bọt, có lẽ mấy ngày nay Sở Linh nhiều lần có ý niệm muốn giết chết hắn cũng nên.
“Có thể nói cho ta biết xảy ra chuyện gì không?”, hai tay Sở Huyên khoanh trước ngực, nhìn muội muội Sở Linh với ánh mắt tò mò.
“Hắn ôm chân muội”, bị hỏi như vậy, Sở Linh đỏ bừng mặt, khi nói còn không quên trừng mắt với Diệp Thành một cái.
Ồ!
Nghe vậy, Sở Huyên nhướng mày nhìn Diệp Thành mỉm cười.
“Là…là tiền bối bảo con ôm mà”, Diệp Thành ho hắng.
“Ta bảo ngươi ôm là ngươi ôm à?”, Sở Linh tức tối, câu nói đó đúng là do cô nói, thế nhưng cũng chỉ là nói đùa, ai ngờ tên tiểu tử vô thiên vô pháp Diệp Thành lại làm thật.
“Vì
Câu này hắn nói là thật vì hắn vẫn tưởng rằng người dạy hắn mấy ngày nay chính là Sở Huyên, ai ngờ lại là Sở Linh. Nếu như biết là Sở Linh, cho dù cho hắn thêm cái gan nữa hắn cũng không dám ôm chân.
Thấy bộ dạng đó của Diệp Thành, Sở Linh đưa mắt nhìn Sở Huyên: “Tỷ, muội muốn giết chết hắn”.
“Tuỳ muội”, Sở Huyên nhún vai.
Ôi trời.
Nghe câu nói này của Sở Huyên, Diệp Thành ho hắng, lập tức bò dậy định chuồn đi thì bị Sở Linh lôi lại nhấc lên một cách hung hãn, sau đó cô ấn hắn xuống đất.
A….!
Ngay sau đó, bên trong thạch thất vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Diệp Thành.
Cũng không biết mất bao lâu tiếng hét thảm thiết mới dứt.
“Cho ngươi ôm tiếp”, Sở Linh tức tối đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đạp cho Diệp Thành một cái, vả lại, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia còn viết rõ chữ: “Đã”.
Còn Diệp Thành trông như con lợn chết nằm bẹp trên mặt đất, hắn bị đánh hoa mắt chóng mặt.
“Người đi rồi, còn giả bộ?”, Sở Huyên ngồi bên nhàn nhã uống trà nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.
Cô vừa nói xong thì Diệp Thành đã nhảy lên, hai mắt tím đen như gấu trúc liếc ngang liếc dọc, thấy Sở Linh đi rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.