Chương 446
Diệp Thành cố gắng chống lại nhưng vẫn bị ép đến mức chao đảo.
“Ngươi đã không cần thể diện thì đừng trách ta vô tình”, Diệp Thành lạnh giọng, rút ra roi sắt màu đen chuyên đánh vào linh hồn.
Thấy roi sắt trong tay Diệp Thành, Tề Dương run rẩy, hắn cũng biết được sức mạnh dị thường của cái roi này thế nào.
Nghĩ rồi, Tề Dương vội ngự động binh khí bản mệnh: “Trấn áp cho ta”.
“Ngươi trấn áp nổi ta sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, đạp chân thật mạnh xuống mặt đất sau đó vung tay quất ra một roi vào bảo tháp màu bạc kia.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên âm thanh chói tai, bảo tháp màu bạc bị một roi của Diệp Thành quật cho rung liên hồi, còn chủ nhân đứng sau nó là Tề Dương vì bảo tháp tương thông với linh hồn nên hắn lập tức loạng choạng lùi về sau.
“Đây…”, cảnh tượng dị thường này khiến những người quan sát trận đấu đều hết sức kinh ngạc.
“Lại là roi sắt đó”, Khổng Tào, Tả Khâu Minh mặt mày tối sầm cả lại, bọn họ hiểu rõ sức mạnh của cái roi này thế nào.
“Cái roi đó rất dị thường”, trên lầu các cách đó không xa, thủ đồ Liệt Diệm Phong là Tư Đồ Ngọc bất giác xoa cằm.
“Có lẽ là binh khí chuyên trị linh hồn”, Nhiếp Phong nãy giờ rất kiệm lời cũng lên tiếng lần đầu tiên, vả lại trong đôi mắt xa xăm của hắn còn có ánh sáng khác thường lướt qua, rõ ràng hắn không ngờ rằng Diệp Thành lại có binh khí hung hãn như vậy.
Cút cho ta!
Trên Phong Vân Đài, tiếng hét của Diệp
“Tên tiểu tử này đúng là súc sinh”.
“Đến đi”, tiếng kinh ngạc của tất cả mọi người đều bị tiếng gầm phẫn nộ của Diệp Thành át đi. Hắn lật tay khiến roi sắt cắm xuống chiến đài, sau đó lao lên như con vượn hoang dã sát phạt về phía Tề Dương.
A….!
Tề Dương thét lên, vung tay tung ra một đạo đại ấn khủng khiếp!
Mở!
Diệp Thành không lùi mà tiến, một chưởng bát hoang bá đạo được đánh ra, một chưởng khiến đại ấn bị phá tan.
Tề Dương phun ra máu lùi về sau, tiếp tục sử dung mật pháp.
Mở!
Diệp Thành vẫn hùng dũng như trước, mỗi lần ra tay đều tung ra một chưởng, nhưng càng chiến càng hăng, khí huyết trong người sục sôi, giống như ngọn lửa bùng cháy không bao giờ dứt. Mỗi một lần Tề Dương sử dụng mật thuật đều bị hắn đả phá.
A….!
Tề Dương phẫn nộ gầm lên, hắn liên tục thi triển mật pháp nhưng khó chặn lại được đòn công kích từ phía Diệp Thành. Nắm đấm của Diệp Thành mang theo sức mạnh khủng khiếp, cho dù hắn cố gắng địch lại thế nào cũng không thể cứu vãn được thế bại trận.
Phụt!
Phụt!
Trên chiến đài, Tề Dương liên tục lùi về sau, phun máu liên tục!