Chương 455
Cảm nhận được Cát Hồng sắp ra tay, Diệp Thành mới buông Tử Sam ra, sau đó liếc nhìn về hướng Địa Dương Phong, dường như hắn có thể nhìn thấy bóng người đang đứng trên đỉnh núi sừng sững xuyên qua làn sương mù mờ mịt.
“Cát trưởng lão, trông chừng đệ tử cho kỹ, nếu còn có lần sau thì đừng trách con ra tay độc ác”, Diệp Thành chậm rãi thu hồi ánh mắt, bước xuống núi.
“Diệp Thành”, trên Địa Dương Phong, sắc mặt Cát Hồng thâm trầm đáng sợ, bàn tay đằng sau vạt áo đã nắm chặt phát ra tiếng kêu răng rắc, trong mắt ông ta hiện lên sát khí lạnh băng.
Đương nhiên lúc này, ngoài Cát Hồng ra, Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường và Thanh Dương Chân Nhân của Nhân Dương Phong đều mang sắc mặt cực kỳ u ám, còn Chung Lão Đạo của Thiên Dương Phong đã ôm ngực, hét lên đau đớn.
Sau một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Diệp Thành men theo thềm đá đến Tiểu linh viên ở sườn núi.
Thấy Diệp Thành đến, Hổ Oa đang múa Ô Thiết Côn bỗng dừng lại, cùng Trương Phong Niên vui mừng bước tới.
“Vãn bối Diệp Thành chào tiền bối”, Diệp Thành vẫn cư xử rất lễ phép với Trương Phong Niên.
“Tiền bối cái gì mà tiền bối, khách sáo quá”, Trương Phong Niên cười hiền từ.
“Đại ca ca, nội môn thế nào ạ?”, Hổ Oa ngửa cái đầu nhỏ, nhìn Diệp Thành với cặp mắt lấp lánh.
“Rất rộng”, Diệp Thành xoa đầu Hổ Oa, nói ra hai từ.
Sau màn chào hỏi, Diệp Thành tới trước vách đá của Tiểu linh viên, vung tay lấy nửa viên Thiên Tịch Đan được giấu trong đó ra, sau đó đặt vào Tiên Luân Nhãn.
Đúng như hắn dự đoán, thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn nhìn thấy được linh hồn lạc ẩn trong Thiên Tịch Đan. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là trong linh hồn lạc ấn, hắn phát hiện người luyện Thiên Tịch Đan lại là người thanh niên tóc trắng đeo mặt nạ.
“Chính hắn đã luyện ra Thiên Tịch Đan”, trong mắt Diệp Thành hiện lên vẻ kinh ngạc, tuy rằng không nhìn thấy
Chẳng bao lâu Diệp Thành đã được thấy cách luyện ra Thiên Tịch Đan.
Diệp Thành kinh ngạc phát hiện để luyện được Thiên Tịch Đan cần hơn năm trăm loại linh thảo, hơn nữa có một số loại đừng nói thấy, thậm chí là nghe hắn cũng chưa từng được nghe.
“Chẳng trách Thiên Tịch Đan khó luyện như thế”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Chỉ riêng hơn năm trăm loại linh thảo này thôi cũng khó mà thu gom đủ”.
Sau đó Diệp Thành để lại nửa viên Thiên Tịch Đan về chỗ cũ.
Tuy rằng đã biết cách luyện Thiên Tịch Đan, nhưng cấp bậc linh hồn của hắn vẫn còn kém xa, muốn luyện được Thiên Tịch Đan thì cấp bậc tối thiểu của linh hồn cũng phải ở cấp Thiên, nếu không thì không thể luyện thành.
“Chuyện này tính sau vậy”, Diệp Thành khẽ xoay người bước ra khỏi Tiểu linh viên, trước khi đi còn để lại rất nhiều tài nguyên dùng để tu luyện.
Diệp Thành đi thẳng xuống Linh Sơn của Hằng Nhạc Tông, lấy một chiếc áo choàng đen khoác lên người, sau đó lại lấy một chiếc nón rộng vành ra đội lên, lúc này mới triệu hồi Tiên Hoả hoá thành đám mây Tiên Hoả, bay về Nước Triệu ở nơi cách đó ngàn dặm.
Sáu giờ sau, hắn mới đáp xuống đất.
Cách đó không xa là một ngôi làng nhỏ, dù là buổi tối nhưng vẫn có thể thấy rõ phong cảnh xung quanh rất đẹp.
Nhưng ngôi làng nhỏ này lại yên tĩnh đến đáng sợ, cảnh vật hoang tàn, trong không khí còn có mùi máu tanh nồng nặc, ngay cả gió thổi qua cũng như mang theo tiếng khóc than.