Chương 463
Nói tới đây, Tần Hùng tỏ vẻ bi thương: “Mặc dù còn trẻ nhưng cậu ta chiến đấu rất dũng mãnh, chỉ là trong một lần đại chiến với nước Nguỵ, cậu ta không may bị bắt và bị treo lên trước đại quân Nguỵ, phải chịu nỗi đau đớn khôn tả khi từng nhát đao cứa đi từng phần xương thịt trên cơ thể”.
Tần Hùng vừa nói vừa bất giác nắm chặt tay, trong đôi mắt bể dâu từng trải kia hãy còn giọt nước mắt nóng hổi lăn dài.
Diệp Thành im lặng lắng nghe.
“Tần Hùng ta một đời chinh chiến, nhưng có hai người để lại ấn tượng sâu sắc nhất và thiếu niên tên Dương Phàm là một trong hai người đó”, Tần Hùng rưng rưng: “Cậu ta chỉ mới mười lăm tuổi, bị từng nhát dao cứa vào da thịt mà không hề kêu than đau đớn, cho tới chết vẫn nở nụ cười vô tư”.
Haiz!
Diệp Thành thở dài, sự việc đúng như hắn dự đoán. Ca ca của a Lê đã không còn trên đời nữa, tiểu cô nương đáng thương chờ đợi đằng đẵng mười năm trời, cho dù hoá thành hồn phách vẫn đau đáu đợi ca ca mình trở về.
Hắn có thể tượng tượng ra được cảnh tượng đó, một thiếu niên mới chỉ mười lăm tuổi, bị giết hại bằng cực hình tàn nhẫn, cảnh tượng ấy mới bi thương làm sao.
Trong lòng Diệp Thành bất giác dâng trào nỗi nghẹn ngào khôn tả.
Thế giới này tàn khốc như vậy, cuộc chinh chiến của đất nước người phàm, chiến trường lạnh lẽo không biết đã chôn bao nhiêu hài cốt con người.
Thế giới tu sĩ cũng nào có khác, trông thì tươi sáng nhưng lại đầy rẫy những hiểm nguy rình rập.
Tần Hùng rời đi. Ông ta là vị đại tướng quân của nước Triệu, trong tay nắm hàng triệu hùng binh nhưng chức vị tối cao như vậy phải đổi lại bằng bao nhiêu xương máu của các tướng sĩ.
Haiz!
Diệp Thành nhìn theo bóng người Tần Hùng mà thở dài. Khi bóng hình ông ta đi khuất, hắn mới di chuyển nhảy lên lầu hai của một lầu các nhỏ, Diệp Thành nép vào bên cửa sổ, ẩn đi khí tức,
Trong màn đêm u tối, chỉ có ánh sao lấp lánh chiếu rọi. Thời gian cứ thế dần trôi và gần tới giờ Tý.
Cuối cùng, Diệp Thành nép trên lầu các nhỏ nheo mắt, hắn trông thấy vài bóng người quỷ dị đi vào ngôi làng, trên người chúng còn mặc y phục huyết sắc, khuôn mặt được che đi bởi lớp mặt nạ quỷ, toàn thân xực lên khí tức tanh nồng của máu, đôi mắt chúng nham hiểm và khát máu.
“Quả nhiên là Huyết Vu”, trong đôi mắt Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn sắc lạnh, hắn không hiện thân ngay lúc đó.
“Hai tên ở cảnh giới Chân Dương, mười tên ở cảnh giới Nhân Nguyên”, sau khi đảo mắt nhìn đám người, Diệp Thành liền nhận ra được tu vi của những thế lực này: “Thế trận cũng không vừa, chẳng trách mà đệ tử của Hằng Nhạc phải bỏ mạng ở đây”.
“Sao lại không có người?”, Diệp Thành đang nghĩ ngợi thì mười hai tên ở bên dưới liền quây lại với nhau.
“Tới làng tiếp theo xem xem”, tên cầm đầu với dáng người cao gầy lập tức ra lệnh, chúng định tới ngôi làng tiếp theo ngay lúc này.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành nép trên lầu các bắt đầu hành động, hắn như bóng ma sát phạt tới, tung chưởng mạnh bạo.
Phụt!
Ngay sau đó liền có một tên Huyết Vu ở cảnh giới Nhân Nguyên lập tức bị chém làm đôi.
“Tu sĩ?”, thấy cảnh tượng bất ngờ này, những tên Huyết Vu còn lại đều lập tức tản ra, bao vây xung quanh Diệp Thành. Có điều khi cảm nhận được tu vi của Diệp Thành chỉ ở Nhân Nguyên chúng lại nhếch miệng cười quái dị.