Chương 50
“Sát niệm quá lớn, ngươi khó thành chính quả”, đang được đà, Tô Tâm Nguyệt lại lần nữa vung kiếm, chém ra lưỡi gió hình bán nguyệt.
“Vì một cây linh thảo mà ra tay sát phạt với đệ tử động môn như vậy, Tô sư tỷ, là sát niệm của tỷ quá lớn hay do sát niệm của ta lớn?”, Diệp Thành thật sự tức giận, hắn có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng trong lưỡi kiếm của Tô Tâm Nguyệt, rõ ràng người ra tay sát phạt là cô ta nhưng lại bày ra bộ dạng ngay thẳng đạo mạo trang nghiêm.
Trong chớp mắt, Diệp Thành sải bước lên, đẩy chân khí vào thanh Thiên Khuyết rồi chém ngang.
Keng!
Lại là tiếng kim loại va chạm với nhau, cả hai đều bị đẩy lùi về sau. Khí thế của Diệp Thành mạnh mẽ, hắn quyết định dạy cho Tô Tâm Nguyệt một bài học.
Chỉ là hắn vừa sải bước tới thì bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện chưởng phong mãnh liệt.
“Cảnh giới Nhân Nguyên”, Diệp Thành nheo mắt, hắn hoang mang ra chiêu.
Có điều người trong bóng tối lại ra tay quá nhanh còn hắn ra tay vội vàng nên không thể ngưng tụ hết chân khí cho nên hắn đã trúng đòn công kích đến bất ngờ kia và lảo đảo lùi về sau.
“To gan, đến người của Nhân Dương Phong mà cũng dám đụng”.
Giọng nói loáng thoáng trong không gian, nơi bụi cây rậm rạp có một bóng hình màu trắng lướt qua, tốc độ vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Diệp Thành, người này lại tung ra một chưởng.
Thấy vậy, Diệp Thành vội giơ thanh Thiên Khuyết lên chắn trước người.
Keng!
Người ra tay tung một chiêu vào thanh Thiên Khuyết. Chưởng đao khủng khiếp khiến Diệp Thành lại một lần nữa lùi về sau, hắn còn chưa kịp đứng vững thì lại phải đón tiếp một chưởng nữa giáng vào ngực.
Mọi thứ đến quá nhanh, với khả năng thực chiến của hắn cũng không kịp phản ứng, người ra tay với cảnh giới
Đợi khi đứng vững lại, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, cơ thể hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ra đất. Lúc này Diệp Thành mới nhìn rõ người kia.
Đó là một thanh niên mặc đạo bào màu trắng, có thể coi là phong độ ngờ ngời, khi ra tay toát lên khí chất nho nhã thế nhưng miệng mang theo nụ cười nhạo báng khiến người ta khó chịu.
“Tề Hạo sư huynh”, thấy người tới, Tô Tâm Nguyệt đột nhiên nở nụ cười e thẹn, trong đôi mắt cô ta mang theo ánh nhìn ngưỡng mộ.
“Tô sư muội, muội không sao chứ?”, gã thanh niên với tên Tề Hạo kia tươi cười niềm nở nhưng lại giả tạo vô cùng.
“Muội không sao”, được người trong lòng quan tâm, nụ cười của Tô Tâm Nguyệt cũng trở nên bẽn lẽn hơn, thế nhưng khi quay sang nhìn Diệp Thành, mặt cô ta lại lạnh tanh: “Sư huynh, hắn chính là Diệp Thành”.
Ồ?
Nghe vậy, Tề Hạo nổi hứng, hắn nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy ý tứ: “Hoá ra ngươi chính là đệ tử thực tập mới đến Hằng Nhạc Tông”.
“Đã đạt tu vi cảnh giới Nhân Nguyên mà còn đánh lén”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, trong người hắn như có ngọn lửa bùng cháy.
“Đừng cho rằng ngươi đánh bại được tên ăn hại Triệu Long thì đã là thiên hạ vô địch. Ngươi nên biết trong mắt ta ngươi yếu ớt đến mức không trụ nổi một đòn đâu”, Tề Hạo cười tôi độc: “Nhân Dương Phong cho ngươi thể diện mà ngươi còn không biết nắm lấy, đúng là không biết trời cao đất dày”.