Chương 563
Khi tất cả mọi người còn đang căng thẳng quan sát thì Liễu Dật cuối cùng cũng đã tới mức giới hạn chịu đựng, hắn phun ra máu, cả cơ thể lảo đảo, sau khi Liễu Dật phun ra máu, Thái Cực Bát Quái mà hắn chống đỡ cũng vì không còn linh lực nên nhanh chóng tan biến.
“Phá cho ta”, Hoa Vân tóm lấy cơ hội, linh lực cuộn trào, Âm Dương Bát Quái mà hắn điều khiển đã lấn át Thái Cực Bát Quái khiến những phù văn trên Thái Cực Bát Quái hoá vào hư vô.
Chưa hết, sau khi đánh tan Thái Cực Bát Quái, âm dương bát quái cứ thế công kích Liễu Dật.
Phụt!
Liễu Dật lại lần nữa phun ra máu, cả cơ thể bay đi, khi ngã ra đất, khuôn mặt hắn trắng bệch, linh lực cạn kiệt, đạo thương, cấm thuật, phản phệ khiến hắn không còn khả năng chiến đấu và chìm vào hôn mê.
“Thái Vô Cực Đạo Pháp, Chính Dương Tông ta là chính tông”, Thành Côn trên vị trí ngồi lạnh giọng, nói rồi còn không quên liếc nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên bằng ánh mắt coi thường.
Haiz!
Liễu Dật thất bại khiến tất cả mọi người quan sát trận đấu không khỏi xuýt xoa.
Liễu Dật không phải yếu thế về bí thuật mà ngay từ đầu hắn và Hoa Vân đã không cùng điểm xuất phát. Sự phản phệ của đạo thương khiến hắn căn bản không thể phát huy được khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong. Mặc dù cố gắng sử dụng cấm thuật để tăng nhanh khả năng chiến đấu nhưng thất bại là việc đã nằm trong dự đoán.
Roẹt!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, đệ tử chân truyền xếp thứ chín của Hằng Nhạc Tông Tiết Ẩn bay lên chiến đài.
Tiết Ẩn cảm thấy vận may của mình không tồi, trong vòng loại hắn gặp đệ tử chân truyền thứ chín của Thanh Vân Tông và dễ dàng đánh bại còn những đệ tử mạnh như Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt đều bị đánh bại bởi những người khác khiến hắn an toàn vào vòng bán kết.
Trước đó không lâu, hắn còn hết sức vui mừng vì đối thủ của vòng bán kết chính là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông nên hắn có phần tự tin
Theo Tiết Ẩn thấy thì đây chính là cơ hội hiếm có để dành lấy sự vẻ vang cho tông môn, tông môn nhất định sẽ trọng thưởng.
“Diệp Thành, ta thấy ngươi không lên đây thì hơn, vì trận chiến này không cần thiết diễn ra”, Tiết Ẩn đứng trên chiến đài nhìn Diệp Thành ở phía cách đó không xa, hắn hất cằm cao ngạo, ánh mắt mang theo cái nhìn giễu cợt.
“Sợ thua thì không cần lên đâu”, đệ tử của Chính Dương Tông cũng hô hào.
“Tên ăn hại bị Chính Dương Tông đuổi đi đừng để khiến tông môn bị mất mặt thêm lần nữa”, có những kẻ độc miệng nói năng không kiêng dè, mỉa mai Diệp Thành.
Diệp Thành còn chưa đứng dậy thì tiếng mắng chửi đã ầm ầm cả lên, người không biết còn tưởng hắn là tội nhân phạm tội nặng lắm.
“Mẹ kiếp, các người đều ăn phải phân hết rồi à”, thấy nhiều người mắng chửi Diệp Thành như vậy, Tư Đồ Nam tức tối, hắn lập tức nhảy dựng lên rướn cổ hét lớn.
“Tư đồ sư huynh”, Diệp Thành kéo Tư Đồ Nam lại, sau đó đứng dậy.
Có điều hắn còn chưa nhấc bước đi thì phía trên cao ở một hướng khác đã vang lên điệu cười không dứt của Thành Côn.
“Diệp Thành, ngươi bỏ ra nhiều công sức như vậy liệu có phải muốn quay lại Chính Dương Tông không? Hiện giờ bổn toạ thấy thành ý của ngươi, ta có thể không tính toán chuyện trước đây cho ngươi cơ hội quay về Chính Dương Tông”.
Lời nói của Thành Côn rõ điệu bộ mỉa mai cứ thế vang vọng trong không gian. Nghe vậy, phía Dương Đỉnh Thiên người nào người nấy tối sầm mặt lại.