“Tốt lắm, ta trả bốn mươi nghìn”, Ngô Trường Thanh vẫn cười tôi độc, vài chục nghìn linh thạch trong mắt ông ta thật sự không đáng để nhắc đến.
“Một trăm nghìn”.
Khụ khụ…
Diệp Thành ra giá khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
“Ôi chao, ngươi điên rồi sao?”, Hùng Nhị mắng chửi Diệp Thành.
Diệp Thành không quan tâm gì đến hắn, cứ thế ngẩng đầu nhìn lên lầu hai: “Trưởng lão, chơi thế này người có vui không?”.
“Một trăm nghìn thôi mà”, Ngô Trường Thanh không ngờ Diệp Thành hét luôn tới cái giá này, mặt ông ta tối sầm cả lại.
Nên biết rằng ông ta là trưởng lão của một phái, lại bị một tên tiểu bối ép giá như vậy, sao không tức cho được.
“Một trăm mười nghìn”, Ngô Trường Thanh hắng giọng, “tiểu tử, có gan ngươi tăng giá đi”.
“Hai trăm nghìn”.
Ô…
Diệp Thành dứt lời, bên dưới ai nấy đều ngỡ ngàng.
“Tên này là người ở đâu vậy?”
“Hai trăm nghìn, cái giá cao quá”.
Diệp Thành lúc này trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, đến cả Dương Các Lão trên cao đài cũng giật mình, một hậu bối mà dám tranh đồ với Chính Dương Tông, sao có thể không khiến ông ta chú ý cho được?
Phía dưới có rất nhiều người quay sang nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành lại coi như không có ai xung quanh, hắn từ từ thưởng trà.
Hắn biết hắn không phải là đối thủ của Ngô Trường Thanh nhưng vì món bảo bối kia, hắn vẫn quyết định đấu với Ngô Trường Thanh tới cùng, cho dù không có được món bảo bối đó thì cũng phải khiến cho Ngô Trường Thanh bỏ ra nhiều linh thạch hơn.
Đương nhiên hai trăm nghìn đối với hắn chính là giới hạn cuối cùng, và đã tính cả thêm