“Linh thảo, linh thảo, linh thảo”, Diệp Thành bắt đầu nhìn về phía cổng không gian, hy vọng giây tiếp theo Hoàng Đại Sơn sẽ bước vào, hơn nữa còn cầm linh thảo luyện đan vào.
“Xem ra mình thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành giấu tay vào trong áo, dựa vào một cây linh quả, không lâu sau bèn ngủ thiếp đi.
…
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao tựa như những hạt cát.
Chung Giang đang ngồi xếp bằng trong Địa Cung của Viêm Hoàng bỗng mở mắt ra, mỉm cười nhìn Hồng Trần Tuyết vừa bước vào: “Sư muội tìm ta có việc gì à?”
“Nam Sở gửi tin tình báo tới, nhưng muội không biết có nên nói cho Diệp Thành không”, Hồng Trần Tuyết chậm rãi bước đến.
“Tình báo gì? Muội nói đi”.
“Hai tháng trước Dương Đỉnh Thiên xin rút khỏi vị trí chưởng giáo, rời khỏi Hằng Nhạc Tông”, Hồng Trần Tuyết từ tốn kể: “Mà sau ông ấy, rất nhiều trưởng lão khác của Hằng Nhạc Tông cũng lần lượt rời đi, ngoài ra rất nhiều đệ tử như Liễu Dật, Nhiếp Phong cũng ra đi”.
“Chắc là do Doãn Chí Bình nên phe của Dương Đỉnh Thiên bị lật đổ”, Chung Giang trầm ngâm suy nghĩ: “Nhưng cũng có sao đâu, đi thì đi thôi, có gì mà không thể nói cho Diệp Thành?”
“Vấn đề là chuyện không đơn giản như vậy sư huynh à”.
“Ồ?”
“Sau khi mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đi thì luôn có một