Khi cả hai người đang truyền âm qua lại thì Chung Ly với trạng thái tồi tệ nhất lại đưa ánh mắt nhìn sang Diệp Thành, đặc biệt là khi nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành, ông ta bất giác hồi tưởng tới những chuyện xưa.
“Vãn bối Tần Vũ bái kiến tiền bối Chung Ly”, thấy Chung Ly nhìn mình, Diệp Thành vội tiến lên trước hành lễ, không phải với thân phận là Thánh Chủ của Viêm Hoàng mà với thân phận của một hậu bối.
“Sát Thần Phong Vân, quả nhiên danh bất hư truyền”, Chung Ly mỉm cười với khuôn mặt mỏi mệt, trong nụ cười còn mang theo sự vui mừng: “Xem ra chúng ta đã già thật rồi, chúng ta không còn là chúng ta của những năm xưa nữa, thời đại của chúng ta đã qua rồi”. . Cập nhậ???? ????????u????ện nhanh ????ại == Т????ù???? Т????u????ện.????N ==
“Tiền bối quá lời rồi ạ”.
“Ta có thể nhìn ra được bóng dáng của sư tôn từ trên người ngươi”, Chung Ly mỉm cười nói: “Mặc dù ta không nhìn thấy được ngày Viêm Hoàng thống nhất nhưng ta biết Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín có thể khiến cho Viêm Hoàng quay lại thời kỳ huy hoàng một lần nữa”.
“Được tiền bối khen ngợi vãn bối thật sự không dám nhận”, Diệp Thành mỉm cười: “Có điều hiện giờ phải trị vết thương cho người đã, Địa Hoàng không dễ gì mới quay về với Viêm Hoàng, không thể thiếu người được”.
“Vết thương nặng thế này mà vẫn cứu được sao?”, không chỉ Chung Ly, đến cả Si Hồn với vẻ mạt lạnh lùng cũng phải giật mình nhìn sang Diệp Thành.
“Thánh Chủ của Viêm Hoàng, nếu như không nhìn ra được đường sống thì sao được chứ?”, Diệp Thành cười đáp.
“Ngươi có chắc chắn trạng thái của Chung Ly sư huynh là gì không? Một khi không cẩn thận sẽ khiến huynh ấy mất mạng”, ở bên, Hồng Trần Tuyết bất giác nhìn sang Diệp Thành.
“Người thấy ta giống như một kẻ không đáng tin vậy sao? Nghe ta