“Hai vị tiền bối cho rằng ta nên xử lý ông ta thế nào?”, Diệp Thành gấp địa đồ lại nhìn Chung Giang và Hồng Trần Tuyết: “Là giết hay không giết?”
Nghe vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đều im lặng.
Mặc dù Chung Quy bất nhân sẽ không niệm tình huynh đệ mà giết hại bọn họ nhưng bọ họ lại có lòng nhân từ, nếu như sau này Huyền Hoàng bại trận, Chung Quy rơi vào tay bọn họ thì bọn họ lại không biết ra tay thế nào.
Thấy hai người như vậy, Diệp Thành mỉm cười, nói: “Hai vị tiền bối đã khó quyết định thì tới lúc vãn bối thay hai người quyết định rồi.
Mặc dù kinh nghiệm của vãn bối không bằng hai vị nhưng ta hiểu rằng trên con đường này có rất nhiều việc không như ý mình, ta hiểu hơn ai hết những việc này làm hay không làm đều không liên quan tới việc đúng hay sai”.
Haiz.
Nghe Diệp Thành nói, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết thở dài.
“Mọi việc đều do con người, hai vị tiền bối đừng tự trách mình”, Diệp Thành lắc đầu đứng dậy, hắn hít lấy hít để không khí tơi mới mang theo ánh trăng.
Vút!
Diệp Thành vừa dứt lời bèn nghe trong không gian có tiếng động chói tai.
Tiếp đó, một đạo thần mang màu đen bay tới với tốc độ cực nhanh, nếu nhìn kĩ thì đây chính là