Gã ta lại gầm lên, đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con ác ma.
“Kiếp sau đừng động đến người không nên động”, vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn vung Bá Long Đao lên, nếu nhát đao này chém xuống thì gã ta sẽ chết.
Nhưng đúng lúc này, một đao thần quang lạnh băng từ xa bắn tới, tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang đại chiến với Hồng Trần Tuyết sát phạt về phía này.
Thấy thế, Diệp Thành trở tay rút kiếm Thiên Khuyết ra chắn trước người.
Bang!
Thần quang kia đánh vào kiếm Thiên Khuyết phát ra tia lửa, còn Diệp Thành bị đẩy lùi rồi bay ra ngoài.
Đáng chết!
Hồng Trần Tuyết hừ lạnh, tay bà vung lên tạo ra một vùng vân hải, đánh cảnh giới Chuẩn Thiên kia lùi lại phía sau.
“Người trông chừng đối thủ của mình cho kỹ”, Diệp Thành tức giận mắng, sau đó lại vung Bá Long Đao về phía thanh niên áo đen.
Bát Hoang…!
Lại một đao nữa, nhưng hắn vẫn chưa chém được xuống, bởi vì cảnh giới Bán Không Không Minh đang đại chiến với Chung Giang cũng vung một đạo thần quang tới, lần thứ hai đánh Diệp Thành văng ra.
Phụt!
Trong lúc bay lộn ngược, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, không chỉ vì tức mà còn vì bị thương.
Đội hình ba đấu ba, lão tử đang giết hăng thì bị đối thủ của hai người tới làm loạn, đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, hai người không thể trông chừng