Chẳng mấy chốc, trong vực sâu vang lên tiếng gầm rú, có vẻ Cổ Tam Thông đã tìm được tà vật và bắt đầu đánh nhau, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, toàn bộ vực sâu và vùng đất rộng lớn này đều rung lên.
Bùm! Ầm! Cheng!
Sau đó những âm thanh thế này nối tiếp nhau, trận đại chiến quá ác liệt, Diệp Thành không thể không tạm thời lui ra ngoài.
“Có thiên lôi trợ chiến, còn có pháp khí thiết kiếm, vậy mà với sức chiến đấu của Cổ Tam Thông cũng không hạ được tà vật đó ngay”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Tà vật đó mạnh nhường nào chứ?”
“Ít nhất cũng phải ngang với Độc Cô Ngạo”.
“Không ngờ ở vực sâu này còn có cao thủ mạnh đến vậy!”
Diệp Thành liên tục lẩm bẩm một mình, mở Tiên Luân Nhãn để quan sát.
Nhưng vực này thật sự quá sâu, hơn nữa còn có một luồng sức mạnh thần bí che khuất tầm nhìn của hắn, khiến hắn chỉ nhìn thấy bóng tối.
Đoàng!
Sau tiếng nổ như sấm, Diệp Thành nhìn thấy một bóng người mơ hồ bay ngược ra ngoài.
“Là tà vật đó sao?”, Diệp Thành vội bước lên trước.
Tuy nhiên khi lại gần, hắn phát hiện bóng dáng mơ hồ ấy không phải tà vật, mà là Cổ Tam Thông toàn thân đẫm máu, xem ra là bị một chưởng của kẻ kia đánh bật ra ngoài.
Thấy thế, Diệp Thành chợt biến