Máu tươi bắn vọt ra nhuốm đỏ không gian, cho dù gã thanh niên có cố gắng gào thét thế nào thì cũng vô ích, một đao của Lôi Viêm chém hắn làm đôi, cả cơ thể hoá thành hư vô.
“Lãng phí rồi”, thấy gã thanh niên bị tiêu diệt, Diệp Thành tỏ vẻ tiếc nuối.
Vốn dĩ hắn muốn có được cơ thể xác th1t của tên này nhưng nếu như lãng phí thời gian thì Cổ Tam Thông ở bên ngoài lại không trụ thêm được lâu, Diệp Thành vẫn quyết định tiêu diệt tên này.
“Kiếp sau đừng ra vẻ nữa”, Diệp Thành sải bước tới, hắn lấy đi túi đựng đồ của tên này rồi mới đi ra bên ngoài.
Diệp Thành không tung đòn công kích luôn mà đang đợi thời cơ đả thương gã thanh niên tóc đỏ và nữ tử yêu dị kia.
Bọn họ đang dồn sự chú ý lên Cổ Tam Thông nên phải nắm bắt được thời cơ đánh lén thì mới có được hiệu quả.
Phụt!
Bên ngoài, máu bắn vọt lên, Cổ Tam Thông lại lần nữa bị thương, phần lưng của ông ta chịu một vết chém tạo thành vết tương dài và sâu, đến cả xương cốt cũng lộ ra.
Phụt!
Gã thanh niên tóc đỏ vận kiếm như thần mang, đâm xuyên vào ngực Cổ Tam Thông.
Cút!
Cổ Tam Thông gằn lên, liên tiếp tung ra hai chưởng đánh lùi tên này và nữ tử yêu dị, trạng thái của ông ta lúc này vô cùng thảm hại, mỗi một vết thương trên người đều hiện lên u mang màu đen khiến vết thương của ông ta hồi lâu không liền lại được.
“Cổ Tam Thông, còn muốn ngoan cố sao?”, gã thanh niên tóc đỏ không tấn công tiếp nữa mà nhìn Cổ Tam Thông bằng