A….!
Kẻ mặc huyết bào rít lên lùi về sau, tung một chưởng gạt bay đòn đánh đang giáng xuống của Diệp Thành.
Giết!
Khi đứng vững lại, tên này như bóng ma sát phạt tới trước Diệp Thành, bộ vuốt sắc nhọn bóp lấy cổ Diệp Thành và ép hắn về phía vách tường.
Diệp Thành muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại không được.
“Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”, tên này mặt mày tôi độc, bộ vuốt khom lại hướng về phía đôi mắt của Diệp Thành, trông có vẻ như hắn ta đang muốn móc đi đôi mắt của Diệp Thành.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành lại nhếch miệng cười tôi độc.
Thấy vậy, kẻ mặc huyết bào chợt cảm thấy luồng khí tức nguy hiểm.
Vút!
Sát kiếm màu tím đột ngột xuất hiện với tốc độ nhanh vô cùng, cánh tay mà tên kia đang bóp cổ Diệp Thành lập tức bị nhát kiếm màu tím kia chém gãy.
A….!
Hắn ta gào thét dữ dội, lảo đảo lùi về sau.
Không sai, người ra tay chính là Tử Huyên, vào thời khắc quan trọng, Diệp Thành đã triệu gọi Tử Huyên, khi tên kia lơ là cảnh giác, Tử Huyên đã chém một nhát kiếm sắc lạnh vào người hắn.
“Tử Huyên, được lắm”, Diệp Thành hồi phục lại mỉm cười nhìn Tử Huyên.
Hắn tiến lên trước quất một troi vào đầu kẻ mặc huyết bào, sau đó chém một đao khiến tên kia suýt chút nữa thì bị chém làm đôi.
A….!
Cơn phẫn nộ của tên này lên đến đỉnh điểm, tung chưởng thật lực khiến Diệp Thành phải lùi về sau.
Phụt!
Diệp Thành phun ra máu, cố gắng đứng vững.
Ở một hướng khác, Tử Huyên tay cầm sát kiếm màu tím cũng đứng vững, cả hai một trước một sau chặn tên kia ở giữa.
Kẻ mặc huyết bào bị chém mất một cánh tay, lại thêm không ngừng bị thương nên cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Trạng thái hiện giờ của hắn khiến Diệp Thành cảm thấy tự tin hơn phần nào, hơn nữa hắn còn có sự trợ giúp của Tử Huyên.
“Giết, giết, giết”, tên kia gào thét điên cuồng lao về phía Diệp Thành.
Vút!
Tử Huyên di chuyển, sát phạt từ bên hông tới, chém ra nhát kiếm công kích với uy lực không hề yếu.
Kẻ mặc huyết bào lạnh giọng nhưng vẫn quay người đột ngột, một đạo đại ấn được tung ra khiến Tử Huyên bay ra khỏi đó.
Có điều, tới khi tên này quay đầu lại, Diệp Thành đã vung đại đao, đao mang màu vàng kim của Bát Hoang Trảm chém xuống.
Phụt! Kẻ mặc huyết bào bị thương, trên người để lại từng vết thương sâu rỉ máu.
Giết!
Giết!
Cả hai điên cuồng lần lượt lao về phía đối phương, thi triển bí thuật đối kháng, trận đại chiến vô cùng thảm khốc.
Ở bên, kẻ mặc hắc bào khí huyết sục sôi, đầu tóc hắn rũ rượu, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng, khuôn mặt tôi độc kia lúc này trông càng giữ dằn hơn, đôi mắt u ám trở nên cay nghiệt, trông hắn chẳng khác gì ác ma.
Ở bên, khí tức ma đạo của Diệp Thành cũng hừng hực, cả cơ thể hắn toát lên vẻ bạo tàn và khát máu, hắn không hể biết đau đớn là gì, chỉ liên tục tấn công, trông chẳng khác gì ma vương.
Còn hình nộm Tử Huyên lại đóng vai trò trợ chiến cho Diệp Thành, mỗi lần ra tay đều có thể khiến kẻ mặc hắc bào bị thương, vài lần tung đại chiêu đều đánh trúng người tên kia.
Một người trước một người sau phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi lần kẻ mặc huyết bào vung kiếm về phía Diệp Thành thì đều chịu đòn tấn công của Tử Huyên, còn nếu hắn đánh Tử Huyên thì đồng nghĩa với việc chịu đòn công kích của Diệp Thành.
Hắn ta ở thế yếu, liên tục lùi về sau, có mấy lần suýt chút nữa thì gãy tay.
Khí huyết của một kẻ ở cảnh giới Linh Hư cũng đã hao kiệt gần như cạn kiệt.
Thế nhưng trận đại chiến vẫn không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, kẻ mắc huyết bào dù gì cũng ở cảnh giới Linh Hư, nội công thâm hậu.
Lúc này dù Diệp Thành và Tử Huyên liên thủ lại với nhau nhưng cũng bị đánh tới mức thê thảm.
Diệp Thành không ngờ lần đầu tiên cùng kề vai chiến đấu với Tử Huyên lại đánh một trận huyết chiến thảm khốc thế này.
Uỳnh!
Ầm!
Keng!
Màn đêm tĩnh lặng trở nên ồn ào lạ thường, khung cảnh cuộc chiến giữa ba người thật đáng sợ, những ngôi nhà trong ngôi làng nhỏ lần lượt sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu nhuộm đỏ cả đất.
Lúc này, trên ngọn núi cách đó hơn mười dặm, nhóm người phía Tần Hùng cưỡi chiến mã căng thẳng dõi theo bên này.
Mặc dù cách rất xa nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, thậm chí mặt đất còn hơi rung chuyển, mùi máu tanh phảng phất trong không gian khiến những người chinh chiến sa trường lâu năm như họ cũng đều biến sắc.
“Tướng quân, chúng ta…”
“Chờ đã”, không đợi người đó nói xong, Tần Hùng đã trầm giọng bảo: “Đó không phải chuyện chúng ta có thể tham gia”.
“Huyết Linh Chú”, trong ngôi làng nhỏ đổ nát, kẻ mặc huyết bào sử dụng bí pháp, phong ấn Tử Huyên đang không ngừng tấn công hắn.
Hắn nhìn ra được dù hình nộm này chỉ có sức mạnh của cảnh giới Chân Dương, nhưng đòn tấn công rất dữ dội, nhất là khi hắn chỉ còn lại nửa cái mạng thì dù đòn tấn công yếu đến mấy cũng đủ khiến hắn bị thương.
Phập!
Đúng lúc này, Diệp Thành từ phía sau sát phạt tới, một kiếm đâm xuyên ngực hắn.
A!
Kẻ mặc huyết bào gầm lên, vung sát kiếm tới, chém rụng một tay Diệp Thành.
Giết!
Giết!
Hai người một người lảo đảo, một kẻ loạng choạng, một người như ma vương, một kẻ như ác quỷ, một người huyết khí cuồn cuộn, một kẻ ma khí sục sôi, kẻ nào cũng hăng máu, đều cầm sát kiếm, cả hai đều thế suy sức yếu.
Phụt!
Phụt!
Trận đại chiến tiếp theo thảm không nỡ nhìn, cả hai đều điên cuồng, ngươi chém ta một kiếm, ta chém ngươi một kiếm, vô cùng khốc liệt.
Kẻ mặc huyết bào bị đánh tới phát điên, Diệp Thành giống như Tiểu Cường đánh mãi không chết, sự kiên trì của hắn vượt xa dự liệu của kẻ mặc huyết bào.
Chẳng biết từ lúc nào, ngôi làng nhỏ bị tàn phá đã yên tĩnh trở lại.
Diệp Thành ngã xuống, chân khí đã cạn kiệt, đến sức để đứng lên cũng không có.
Hắn bị thương rất nặng, thương tích đầy mình, đập vào mắt chỉ có máu, một cánh tay đã bị chém rụng, xương sườn cũng bị đánh gãy, thậm chí xương sống còn lộ ra ngoài, còn dữ dội hơn bị Bạo Cốt Đan phản phệ khi giao chiến ở ngoại môn.
“Giết, giết, giết”, ở bên kia, kẻ mặc huyết bào