“Tự rước lấy khổ”, nữ tử áo trắng tiến lên một bước, vung tay quăng Diệp Thành lên trời.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành từ trên trời lao xuống, kiếm Xích Tiêu trong tay rung lên, ẩn chứa sức xuyên thấu vô song, còn hắn cũng như một đạo thần quang màu vàng, xuyên qua bầu trời, nhất kiếm bá đạo nhắm thẳng vào nữ tử áo trắng.
“Thực lực không yếu, nhưng đạo hạnh của ngươi còn kém lắm”, cô ta nhìn lên hư không, há miệng phun ra một đám vân hà, ngưng tụ thành vân hải thần hà, cuồn cuộn bay về phía trời cao.
Phụt!
Nhất kiếm của Diệp Thành đâm vào vân hải thần hà, nhưng sức mạnh đã bị giảm nhiều, đến khi tới trước mặt nữ tử áo trắng thì đã không còn uy lực gì nữa.
Keng!
Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng duỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy kiếm Xích Tiêu, sau đó búng nhẹ, Diệp Thành bị đâm vào khiến cánh tay đau đớn.
“Còn nữa”, Diệp Thành hừ lạnh, tay trái vung roi Đả Thần Tiên về phía nữ nhân kia.
Cô ta vẫn thản nhiên tiếp chiêu, bàn tay ngọc ngà đập về phía roi Đả Thần Tiên.
Bùm!
Diệp Thành đập mạnh vào tay nữ tử áo trắng.
A!
Như hắn tưởng tượng, linh hồn của cô ta bị thương, đầu óc ong ong, hiển nhiên cô ta không ngờ roi sắt màu đen còn có sức mạnh quái dị chuyên đánh vào linh hồn người.
Khi nữ tử áo