Diệp Thành quay phắt người, hắn chỉ tay, nhất dương chỉ và lục mạch thần thông hợp lại với nhau, một chỉ như kim mang với uy lực bá đạo khiến Chung Quy vừa xông lên trước đã bị đâm xuyên vào phần ngực.
“Tiểu tử được lắm”, Chung Quy gằn giọng, không hề quan tâm tới thương thế, ông ta di chuyển sát phạt tới, tung ra một chưởng.
Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt, hắn lật thanh Thiên Khuyết quét ngang qua đầu.
Bang!
Một chưởng của Chung Quy cứ thế đánh vào thanh Thiên Khuyết phát ra tiếng động lớn, uy lực của chưởng này rất mạnh, kể cả là Diệp Thành cũng phải lảo đảo, khí huyết hỗn loạn, hắn phun ra cả miệng máu.
“Ngươi còn kém xa lắm”, Chung Quy lại hắng giọng, còn chưa đứng vững thì đã bị một chưởng tiếp theo của ông ta đánh bay ra cả trăm trượng, hắn lộn nhào trong hư không mười mấy vòng mới dừng lại.
“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi làm Viêm Hoàng Thánh Chủ sao?”, Chung Quy với sát khí đằng đằng sát phạt tới, ông ta như thể không muốn Diệp Thành có thêm bất cứ cơ hội phản ứng nào, một bước bay vào hư không và lại lần nữa tới gần Diệp Thành.
Chỉ thấy Diệp Thành hơi ngẩng đầu, khoé miệng còn hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Thấy vậy, đặc biệt là thấy nụ cười như ẩn như hiện đó của Diệp Thành, Chung Quy chợt thấy khác lạ, ông ta có một dự cảm chẳng lành, ông ta muốn dừng lại nhưng đã muộn rồi.
Gừ!
Diệp Thành há miệng, hắn gầm lên tiếng gầm khi dùng tới Cuồng Long Thiên Nộ, tiếng gầm mạnh mẽ vang vọng khắp thương không.
Chung Quy đáng thương