Đột nhiên từ tứ phương tám hướng cuồng phong nổi lên, từng đạo thần hồng hiển hiện, sát khí ngút trời nhấn chìm cả rừng cây, áp lực mạnh mẽ khiến từng ngọn núi sụp đổ.
“Đây…”, cảm nhận được uy lực từ tứ phương tám hướng, Cát Hồng đột nhiên tái mặt.
A…!
Ngay sau đó tiếng hét thảm thiết vang lên, một cái đầu nhơ nhuốc máu bay từ trên trời xuống.
Thấy vậy, Cát Hồng kinh ngạc lập tức quay người toan bỏ chạy nhưng lại bị một chưởng của Cổ Tam Thông đánh lùi lại.
Phụt! Phụt! Phụt!
Tiếp đó, máu nhuốm đỏ không gian, từng bóng hình ngã xuống khỏi hư không, đây chính là một chiêu tuyệt sát, không gian đẫm máu choán mắt trong không gian.
Không lâu sau đó, tất cả những người đi cùng Cát Hồng đều bị mưu sát.
“Đa tạ chư vị đạo hữu cứu giúp”, thấy nhiều người đi tới, Dương Đỉnh Thiên lảo đảo.
“Sư bá”, Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ Dương Đỉnh Thiên.
“Sư bá?”, giọng nói thân quen khiến đôi mắt ảm đạm của Dương Đỉnh Thiên chợt nhìn Diệp Thành chăm chú hơn.
“Con là Diệp Thành đây”, Diệp Thành giơ tay cởi bỏ lớp mặt nạ để lộ ra khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt sáng: “Diệp Thành đã về rồi”.
Dương Đỉnh Thiên run người, ông ta thẫn thờ nhìn khuôn mặt Diệp Thành, hai tay dính máu run run đưa ra.
“Con…con vẫn còn sống?”, đường đường là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh nhưng trong đôi mắt Dương Đỉnh Thiên lúc này chỉ còn lại là nước mắt.
“Diêm Vương không thu nhận con nên con quay về”, Diệp Thành mỉm cười tự nhiên, một tay của hắn đặt lên vai Dương Đỉnh Thiên, sau đó hắn đẩy tiên