Chỉ là, dọc đường đi, hầu như hắn không thấy được mấy ai là người quen, có lẽ dòng chính của Dương Đỉnh Thiên trước đây đã bị Doãn Chí Bình phân tới phân điện khác rồi.
“Số lượng người ở dòng chính của Dương Đỉnh Thiên hiện nay ở phân điện thứ chín còn không bằng hai phần lúc trước”, Diệp Thành ước lượng.
Khi nói chuyện, hai người đã vào đến Địa Cung.
Ập vào mắt Diệp Thành là một bóng người đang ngồi xếp bằng trên bệ đá ở sâu trong Địa Cung rộng lớn.
Người này trông có vẻ gầy gò, tóc hơi kỳ lạ, nửa trắng nửa đen, khí thế vô cùng uy nghiêm, hơn nữa trên thân có một luồng sức mạnh quỷ dị bao quanh, thi thoảng còn có tiếng rồng gầm khe khẽ.
Người này chính là Thương Hình – điện chủ của phân điện thứ chín Hằng Nhạc.
Ngoài Thương Hình, Diệp Thành còn nhìn thấy một người khác, dáng người ông ta cao lớn, vững trãi như núi, nhưng trên mái tóc đen lại có nhiều sợi bạc, người này không phải Tiêu Phong thì là ai?
Ông ấy đứng đó, bị dây xích phù văn trói lại, tu vi toàn thân bị phong ấn, vẻ mặt lãnh đạm, không cảm xúc.
“Không phải Tiêu sư bá đang bị nhốt trong địa lao ư? Sao lại bị đưa tới đây rồi?”, Diệp Thành cau mày, cảm giác sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
“Đánh bại ông ta thì dễ, nhưng giết được trong thời gian ngắn thì hơi khó”, Sở Linh Ngọc nhìn Thương Hình rồi truyền âm cho Diệp Thành: “Huống hồ còn trong tình huống không để người khác phát hiện”.
“Tuỳ thời cơ hành động thôi, chúng ta không vội”, Diệp Thành hít sâu một hơi.
“Trịnh Liêu, đã bắt được người chưa?”, bên này, Thương Hình