Sau vài hồi đấu giá, Kiến Cốt Đan đã được một lão già mặc đồ xanh mua với giá một triệu năm trăm nghìn.
Sau tiếng búa của Dương Các Lão, ông ta lại lấy ra một hộp ngọc được đóng kín.
“Tẩy Tuý Đan, giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.
“Sáu mươi nghìn”, điều khiến Diệp Thành ngỡ ngàng đó là người trả giá đầu tiên chính là Hùng Nhị, tên này giơ bảng rất cao nhưng ngặt nỗi hắn lại hạn chế chiều cao.
“Cha ngươi không cho ngươi Tẩy Tuý sao?”, Diệp Thành bất ngờ nhìn sang Hùng Nhị.
“Ta mua cho vợ ta ta, hi hi hi”.
“Ôi chao, ngươi còn có vợ cơ à? Sao ta chưa từng nghe ngươi nói nhỉ?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị từ trên xuống dưới, tên béo như đụn thịt này lại còn tìm được vợ, thật không biết cô nương nhà nào bị hắn dụ nữa.
“Một trăm nghìn”, hai người đang nói thì cái giá của Tẩy Tuý Đan đã được đẩy lên một trăm nghìn.
“Một trăm mười nghìn”, Hùng Nhị đập bàn đứng dậy hét to.
“Một trăm năm mươi nghìn”, lại một giọng nói nữa vang lên khiến người ta giật mình.
“Tên này, ông đây không thèm nữa”, Hùng Nhị tức điên người, hắn định tiếp tục đấu giá nhưng ngặt nỗi túi tiền của hắn lại chẳng cho phép hắn vung tay hơn, hoặc có thể nói là vì Nhị Đại Gia không cho hắn quá nhiều linh thạch.
Thấy Hùng Nhị mặt mày bí xị, Diệp Thành lại thấy áy náy, nếu không phải hắn vay Hùng Nhị ba trăm nghìn thì Hùng Nhị cũng không đến mức bị động như vậy.
Đương nhiên, vì Hùng Nhị không thể có được Tẩy Tuý Đan nên Diệp Thành sẽ bù đắp cho hắn.
Tu luyện kinh tuý không phải chỉ có Tẩy Tuý Đan có thể làm được, hắn cũng có thể làm được.
Hắn dùng chân hoả luyện kinh mạch và tuỷ cốt cho vợ Hùng Nhị còn tốt hơn nhiều so với dùng Tẩy Tuý Đan.
“Không đấu giá được thì thôi, việc vợ ngươi cần tôi luyện kinh mạch và cốt tuỷ, ta sẽ giúp”, Diệp Thành cười nói.
“Ngươi thì không được”.
“Được chứ”, Diệp Thành vỗ ngực.
Có Man Hoang Luyện Thể cũng không phải là không được.
Cả hai người mải nói chuyện, bên dưới lại có một viên đan dược được đấu giá.
Đó là viên đan dược khiến nữ nhân kéo dài tuổi thanh xuân.
Cứ tưởng là đan dược dùng cho nữ mà nào ngờ cả đám đàn ông lại tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
“Trong đám người này có quá bán là nữ nhân dị dung rồi”, Diệp Thành thở dài.
Tiếp tục đấu giá.
Mỗi một món đồ Dương Các Lão lấy ra đều khiến bên dưới náo loạn.
Thời gian cứ thế dần trôi, trong lúc này, Hùng Nhị cũng đã vài lần ra tay và mua về được một gam đan dược tráng dương.
Còn Diệp Thành dành phần lớn thời gian để ngủ, không có tiền thì chỉ có thể ngủ thôi.
Có một món đồ có tới giá tám trăm nghìn, và được một kẻ mạnh không rõ danh tính mua lại.
Mãi tới khi màn đêm buông xuống, Dương Các Lão mới rút ra một hộp ngọc sáng trong.
Nếu nói về hộp ngọc này thì trông quả thật rất cao quý vì nó được làm bằng linh ngọc, xung quanh còn phát sáng và trên mặt hộp ngọc còn khắc từng đường phù văn và ba đạo phong ấn và có thể nhìn thấu hộp ngọc, thấy được một viên đan dược màu tím nằm yên ắng bên trong.
“Thiên Tịch Đan”.
“Là Thiên Tịch Đan”.
“Cuối cùng cũng đợi được tới nó rồi”.
Hộp ngọc vừa được lấy ra, những cặp mắt bên dưới đều sáng cả lên, người nào người nấy ngồi thẳng nhìn chằm chằm vào hộp ngọc, khí