“Đã hiểu”, Sở Linh Ngọc gật đầu.
“Vậy mọi người chuẩn bị đi!”, Diệp Thành vươn vai: “Phân điện thứ tám đã xong, ngày mai chúng ta sẽ tới phân điện thứ bảy”.
“Cách này vẫn là đáng tin nhất”, Sở Linh Ngọc cười vui vẻ, xoay người bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên xách Trình Dục đang ngất xỉu theo.
“Sư bá, người đã biết phân điện thứ chín có bao nhiêu người là người của Doãn Chí Bình chưa?”, nhìn Sở Linh Ngọc rời đi, Diệp Thành mới đưa mắt nhìn sang Tiêu Phong.
“Trong mười phần thì có gần bảy phần là người của Doãn Chí Bình”, Tiêu Phong trả lời: “Chỉ có chưa đến hai phần là người thuộc dòng chính của chưởng môn sư huynh, còn hơn một phần mười số người giữ thái độ trung lập. Nhưng ta sẽ phụ trách lôi kéo họ, chuyện này ta biết phải làm thế nào”.
“Sức chiến đấu của phe Doãn Chí Bình thế nào ạ?”
“Cũng ổn”, Tiêu Phong xoa cằm: “Mấy tháng gần đây hắn lôi kéo được rất nhiều cao thủ, còn thành lập một tổ chức tên là Huyết Ngục, ai cũng cường hãn! Nếu không vì vậy thì phía chưởng môn sư huynh cũng không thê thảm đến thế”.
“Vậy thì xử lần lượt từng người thôi”, Diệp Thành cười nhạt.
“Con làm thì ta yên tâm rồi, ta đi chuẩn bị đây”, Tiêu Phong hài lòng vỗ vai Diệp Thành, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Phù!
Sau khi Tiêu Phong đi, Diệp Thành thở ra một hơi, lấy thân thể xác th1t của Vũ Văn Lão Tổ ở thành cổ Hỗn Dương ra.
Ngày đó trước khi cứu Sở Linh, hắn đã chém giết một trận lớn trong đại điện của Vũ Văn thế gia, bắt tay cùng hai Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn