“Thái Hư Che Hồn, Cấm Hồn, Hoặc Hồn, các cấm chế này người đã tường tận cả chưa?”, Diệp Thành liếc nhìn Hắc Bào: “Để tránh có kẻ làm loạn thì chuẩn bị xong xuôi hãy đi, mọi thứ đều phải hết sức thận trọng, những việc mà chúng ta làm hiện giờ những thế lực khác cũng sẽ làm được”.
“Thánh Chủ yên tâm, ta biết chừng mực”, Hắc Bào mỉm cười sau đó quay người bước vào Truyền Tống Trận.
Không chỉ mình ông ta mà còn có thêm rất nhiều kẻ mạnh của Viêm Hoàng đi theo, người nào người nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
“Xử lý xong bốn người, còn năm người nữa”, Diệp Thành gãi tai: “Tiếp theo chính là phân điện thứ năm”.
“Cứ vậy, không tới một ngày, chín phân điện của Hằng Nhạc sẽ do chúng ta làm chủ”, lão tổ nhà họ Tô lại tấm tắc: “Làm như chơi, mà đúng là như chơi thật”.
“Đã nói là chơi chỗ tối chúng ta chuyên nghiệp lắm mà lại”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lại lần nữa cầm tấm lệnh bài của Cổ Nguyên đặt vào phần hõm của bia truyền âm trong hư không để gọi điện chủ của phân điện thứ năm – Huyết Viêm.
“Có chuyện gì thế?”, ngay sau đó, giọng nói của Huyết Viêm vọng lại.
“Huyết huynh, là thế này, gần đây ta tìm được một món bảo bối, không biết là thứ gì, huynh có thể xem giúp ta không?”, Diệp Thành cười nói: “Huynh xem để ta tới phân điện thứ năm hay huynh tới phân điện thứ bảy?”
“Ngươi tới đây đi, Trọng Hàm và Tây Môn Thông cũng đang ở đây”.
“Tam điện chủ và Tứ điện chủ cũng đều đang ở chỗ huynh cả sao?”, Diệp Thành