“Thời đại này làm sao thế? Sao lại nhiều hậu bối ghê gớm vậy? Đầu tiên là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông, Đan Thánh Diệp Thành đệ tử của Hằng Nhạc Tông, sau này lại có Doãn Chí Bình kí chủ của Hằng Nhạc Tông và Lã Hậu kí chủ của Thanh Vân Tông, tiếp nữa lại có Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện và Thánh tử của thế lực bí ẩn kia, bây giờ lại có sát thần Tần Vũ, thời đại này điên rồi!”
Đùng! Đoàng!
Khi mọi người còn đang thảo luận thì trận chiến ở phía xa vẫn diễn ra rất khốc liệt, Diệp Thành và Lã Hậu đang chiến đấu điên cuồng.
Bên kia, Lã Hậu giẫm trên biển long khí, mặc long giáp Thái Hư, tay cầm long kiếm Thái Hư, toàn thân được long khí bao quanh, đầu mày có khắc phù văn hình rồng, khí huyết ngút trời, mỗi một chiêu đều là thần thông cái thế, tựa như một bậc thần vương.
Bên này, Diệp Thành đứng trên tinh hà màu vàng, bầu trời đầy sao lơ lửng trên đầu, tay trái cầm chiến mâu Vu Hoàng, tay phải cầm Bá Long Đao, toàn thân có kim quang bao quanh, cơ thể như được đúc từ vàng kim, rực rỡ chói mắt, sức chiến đấu ngút trời tựa như chiến thần hoàng kim.
“Chết đi!”
Lã Hậu giận dữ gào thét rung trời, một lần nữa sử dụng bí thuật, Thái Hư Long Ấn giáng xuống, huyễn hoá thành một ngọn núi hư ảo cao ngất.
“Ngươi còn kém Doãn Chí Bình xa