“Bí pháp này dùng để chống lại kẻ địch cũng tốt”, Diệp Thành sờ cằm.
“Được rồi, bắt đầu đi! Dùng tiên hoả của ngươi xé một góc chú ấn của kí hồn phong ấn trong kí chủ”, Thái Hư Cổ Long hướng dẫn: “Nhưng tiền đề là ngươi phải nói chuyện trước với linh hồn Thái Hư Cổ Long kia đã”.
“Ta hiểu”, Diệp Thành mỉm cười.
Nói xong hắn bước tới trước bệ đá, mở Tiên Luân Nhãn, thông qua bề mặt nhìn thấy linh hồn Thái Hư Cổ Long bị phong ấn trong đan hải của Lã Hậu.
Lúc này, nó cũng đang nhìn hắn, đôi mắt rồng đỏ ngầu, trong mắt là vẻ cuồng bạo khát máu, còn có cả sự oán hận và ác độc.
Thấy vậy, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Để không bị nhầm, ta sẽ gọi ngươi là Long Nhất, linh hồn ở Hằng Nhạc Tông là Long Nhị, linh hồn ở Chính Dương Tông là Long gia, phân ra như vậy sẽ rõ ràng hơn”.
“Loài người đáng khinh, muốn giết thì giết đi, nói nhiều như vậy làm gì!”, ánh mắt Long Nhất đầy tức giận.
“Đừng tức giận như vậy mà!”, Diệp Thành ngoáy tai: “Ta được Thái Hư Cổ Long đang phong ấn ở Chính Dương Tông nhờ giúp ngươi thoát khỏi vây hãm, nếu ngươi đã nói vậy thì ta không cứu ngươi nữa”.
“Thái Hư Cổ Long đang phong ấn ở Chính Dương Tông”, Long Nhất nheo mắt, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Ngươi ở đây sao có thể liên lạc được với nó, ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi à?”
“Ta đã để lại chín phân thân ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long đó thông qua phân thân để liên lạc với ta”, Diệp Thành nhún vai: “Ta cũng đã đồng ý sẽ giúp nó thoát khỏi vây hãm, nhưng bây giờ ta chưa có thực lực đó, tuy không cứu được nó nhưng có lẽ sẽ cứu được ngươi”.
“Tốt bụng cứu ta như vậy, chắc chắn là có âm mưu”, Long Nhất hừ lạnh: “Thủ đoạn đê hèn của đám tu sĩ loài người các ngươi, ta thấy nhiều rồi”.
“Ngươi đã thế này rồi, ta cần phải lừa ngươi sao? Ta chỉ cần chém một nhát là ngươi sẽ đi đời ngay, hơn nữa ngươi cũng không thể vơ đũa cả nắm như vậy chứ!”, Diệp Thành bĩu môi: “Con người mà, có người tốt thì sẽ có