Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sau khi từng luồng khí bẩn được tẩy sạch, đôi mắt Long Nhất sáng hẳn lên, lấp lánh ánh vàng mọi oán hận, tà niệm, cuồng bạo hay khát máu đều tiêu tan.
Bên ngoài địa cung, nhóm người phía Chung Ly đã bắt đầu đi tới, bọn họ nhìn vào địa cung với ánh mắt kinh ngạc: “Tiếng rồng gầm mạnh mẽ quá, Diệp Thành đang làm gì vậy chứ?”
“Có lẽ là đang xử lý Thái Hư Cổ Long bên trong cơ thể của Lã Hậu”.
“Đại ca sẽ không sao chứ?”, Hổ Oa căng thẳng nhìn vài vị lão bối.
“Không sao đâu, ai xảy ra chuyện chứ hắn thì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được”, lão tổ nhà họ Tô xua tay.
“Vậy con có thể vào trong xem xem không?”, Tịch Nhan chớp mắt nhìn nhóm người phía lão tổ nhà họ Tô, trong ánh mắt mang theo cái nhìn đầy hi vọng.
“Đợi đã”, Sở Linh Ngọc xoa đầu Tịch Nhan: “Hắn đã phong bế cả địa cung thì đương nhiên không muốn ai quấy rầy, chúng ta chờ đợi ở ngoài đi, nếu cần đến chúng ta thì hắn sẽ lên tiếng”.
“Vâng”, Tịch Nhan ngoan ngoãn gật đầu nhưng khuôn mặt lại rõ vẻ lo lâu.
Gừ! Gừ!
Tiếng rồng gầm bên trong địa cung vẫn vang lên liên tiếp, có điều không hề hỗn loạn như trước đó nữa, mãi tới ba canh giờ sau mới dứt hẳn.
Lúc này, cả ba đạo thân của Diệp Thành đã mở mắt dừng lại việc nhẩm niệm đại nhật như lai tịnh