“Ta nói này Long Gia, đại nhật như lại tịnh thế chú bá đạo vậy sao?”, nhìn Long Nhất, Diệp Thành nhếch miệng, “đúng là đã diệt được sát ý oán niệm của hắn, đến cả tâm tính và linh trí của hắn cũng đã bị diệt đi rất nhiều, tên này hiện giờ sao trông buồn cười thế nhỉ, đâu còn giống Thái Hư Cổ Long trước đó nữa”.
“Cho nên tịnh thế chú có lẽ cũng có thể coi là diệt thế chú”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã lên tiếng: “Bí pháp nghịch thiên thế này khi tiêu diệt sát niệm và ý niệm thì đồng thời cũng có thể diệt đi tâm tính và tâm trí, có thể đánh cho một kẻ quay về nguyên hình”.
“Hay, hay lắm”, Diệp Thành tặc lưỡi, “Phật Tổ mà ngươi nói đúng là thông thiên”.
“Sao nào, được chứ?”, phía này, Long Nhất đã cởi bỏ lớp y phục nhuốm máu, thay lên lớp y phục màu trắng tinh khiết, mọi tàn dư toàn thân đều được gột rửa, hắn lắc đầu nhìn sang Diệp Thành, hình thái trông hết sức thần thái.
“Phong độ đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn khuôn mặt Lã Hậu, hắn chỉ muốn cho hắn ta vài cái tát.
“Ta nói này, ngươi nhớ được bao nhiêu phần kí ức trước đó của ngươi?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Long Nhất.
“Ta đều nhớ cả”, Long Nhất vừa đeo lên một đống những đồ trang sức lên người vừa đáp lời một cách tuỳ ý.
“Vậy ngươi có ý định muốn giết người không?”, Diệp Thành hỏi thăm dò: “Ví dụ như giết tu sĩ loài người”.
“Không gây ảnh hưởng tới ta thì sao phải giết?”, Long Nhất dốc túi đựng đồ của Lã Hậu, hắn lật tìm bảo bối bên trong: “Ta đúng là người tốt mà”.
“Không phải, ngươi đã nhớ việc trước đây thì chẳng nhẽ ngươi không hận tu sĩ loài người?”
“Báo oán xưa rồi, ta lương thiện mà”.
Nghe câu này, Diệp Thành bất giác chép miệng,