Ra khỏi Tàng Long Các, Diệp Thành và Hùng Nhị cứ thế đi vào dòng người.
“Này, cầm lấy”, Hùng Nhị đưa hai tấm thiên phù cho Diệp Thành, “khi gặp nguy hiểm thì dùng Thiên Linh Chú trước rồi đến Thiên Hành Phù sau, những con người hung ác kia đều đi cướp Thiên Tịch Đan rồi, thông thường sẽ không có mấy ai làm phiền đến chúng ta đâu”.
“Sao ta lại thấy có dự cảm chẳng lành nhỉ?”, vừa nhận lấy Thiên Hành Phù, Diệp Thành lên tiếng luôn.
“Không sao đâu, đi theo ta, ta đảm bảo ngươi được an toàn”, Hùng Nhị tự tin đầy mình, kéo Diệp Thành đi ra ngoài.
Phía trước đã là lối ra của chợ đen U Minh, đám người đông như trẩy hội, vả lại chỉ cần là người tới đây tham gia đấu giá thì đều có sự chuẩn bị, phần lớn đều dùng các loại phù chú Thiên Hành Phù tương tự, vừa ra khỏi chợ đen là đã thấy từng toán người xô nhau chạy, tốc độ nhanh chóng mặt.
Những tu sĩ hạ đẳng này đúng là rỗi việc.
Mà cũng đúng thôi, Thiên Tịch Đan đã được lấy đi rồi, chỉ cần là kẻ mạnh thì đều mong muốn được may mắn, lúc này ai mà nhàn rỗi đi đụng tới mình làm gì.
Đi thôi!
Vừa ra khỏi chợ đen, Diệp Thành và Hùng Nhị đã dán Thiên Hành Phù lên người, đi một mạch về phía Hằng Nhạc Tông.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi được mấy chục dặm.
“Nhìn kìa, ta nói không sai chứ?”, Hùng Nhị vừa chạy, và không quên rút ra một cái chân gà từ trong túi quần.
“Hy vọng có thể an toàn trở về”, Diệp Thành lại cảnh giác hơn, hắn chăm chú quan sát xung quanh.
Rầm!
Rầm!
Phía sau cả hai chợt vang lên tiếng động lạ, bọn chúng quay lại nhìn thì thấy một ngọn núi nhỏ ở phía xa bị người ta tung chưởng đánh sập.
“Khai chiến rồi”, cả hai vừa điều khiển tốc độ, vừa liếc về sau.
Việc này khiến Diệp Thành phải tặc lưỡi.
Nhìn từ xa về phía chợ đen U Minh, bóng người trong hư không thoắt ẩn thoắt hiện, huyền thuật diệu kỳ, ánh sáng mờ ảo trông rất náo nhiệt.
“Hay là chúng ta tới xem?”, Hùng Nhị nghiêng đầu sang hỏi Diệp Thành.
“Đừng có nhiều chuyện”, Diệp Thành mắng một câu, “đều là kẻ ác đánh nhau, quay lại đấy để chịu chết à?”
“Ta cũng chỉ nói thế thôi mà”.
Rầm! Bụp!
Hùng Nhị vừa dứt lời, phía xa lại có ngọn núi nhỏ sụp đổ, vả lại âm thanh còn to hơn ban nãy.
Cả hai đưa mắt nhìn thì kinh ngạc vì đây là một cuộc đại chiến trong hư không, cứ đánh liên tục về phía bọn họ, vả lại số lượng người còn không hề ít, cứ đánh như vậy, trong hư không vang lên từng tiếng động to khủng khiếp, cho nên chỉ cần đi qua là có thể thấy máu tươi bắt vọt ra ngoài, vầng trăng hôm nay như được đeo thêm lớp mặt nạ máu mới.
“Sợ cái gì?”, Hùng Nhị hùng hổ, cứ thế ném cái chân gà đi rồi tăng tốc.
Diệp Thành cũng không lạc hậu, tốc độ của Thiên Hành Phù mặc dù rất nhanh nhưng một đám người đang đại chiến phía sau kia lại đều ở cảnh giới Không Minh, nếu luận về tốc độ thì còn nhanh hơn bọn chúng gấp mười mấy lần.
Quả nhiên, mới đó mà một đạo Thần Hồng đã xuất hiện rẽ ngang trời, một cơ thể người đầy máu, trông bộ bị thương không nhẹ.
“Mau đi”, thấy vậy, Diệp Thành và Hùng Nhị tăng tốc, điên cuồng tháo chạy.
“Trốn đi đâu?”, giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, mười mấy bóng hình đuổi tới, một người tay cầm thanh kiếm tím chém tới khiến người lúc trước cứ thế bị chém làm đôi.
Máu tươi đỏ rực cả bầu trời, một cái túi đựng đồ rơi lơ lửng trong không trung bị người kia đoạt lấy.
“Sao nào? Còn muốn thôn tính một mình à?”, điệu cười lạnh lùng vang lên, người vừa ra tay lập tức