Trong không trung, Lã Chí ói ra cả miệng máu.
Chưởng này của Diệp Thành rõ ràng bá đạo hơn trước đó rất nhiều và còn khiến hắn gãy ba cái xương sườn.
Khi ngã xuống, Lã Chí đập một hòn đá vỡ tan, mắt hắn đầy hận thù, “ngươi…”
“Giết”, Diệp Thành hét lớn, trông hắn lúc này không khác gì một đại ma đầu.
“Trấn áp”, thời khắc nguy hiểm, Lã Chí lại lần nữa sử dụng bảo tháp áp chế.
Có điều uy lực lần này của hắn lại không như ý nguyện, chủ yếu là Diệp Thành sau khi biến thái thì tốc độ cũng tăng lên rất nhiều, bảo tháp của hắn căn bản không thể theo kịp tốc độ nhanh như ma như quỷ của Diệp Thành.
Thấy vậy, Lã Chí lật người, hai tay nhanh chóng kết ấn, mười mấy đạo kiếm mang phóng vút ra ép về phía Diệp Thành.
Phập!
Phập!
Phập!
Có điều Diệp Thành lại không hề né tránh, hắn cứ để kiếm mang chém vào người mình để lại từng vệt máu dài.
“Ngươi…”, Lã Chí vô thức lùi về sau, hắn cảm nhận được luồng khí ma mị đang cuộn trào và cảm nhận được kẻ mà mình đang đối mặt không phải là một con người, nói chính xác hơn là một đại ma đầu, một đại ma cuồng điên.
“Giết”, Diệp Thành hét lớn, tay tung chưởng.
Lã Chí đặt ngang kiếm trước ngực.
Thanh trường kiếm của hắn bị một chưởng của Diệp Thành đánh gãy, đến cả hắn cũng ói ra máu mà lùi về sau.
“Đoạn Tuyền Chỉ”, mặc dù bị đánh lùi về sau nhưng Lã Chí vẫn nhanh chóng đánh ra một mật pháp huyền thuật.
Vẫn như ban nãy, Diệp Thành không hề tăng cường phòng ngự, cơ thể hắn bị chọc ra một khe hở, còn giây phút đó hắn cũng giơ cánh tay lên, tung bôn lôi chưởng khiến Lã Chí bị đánh tới mức ói ra máu liên tục.
Đại chiến lại bắt đầu.
Lần này, người ở thế yếu là Lã Chí, Diệp Thành sau khi biến hoá hình thái thì cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều hơn hắn.
Điều quan trọng hơn cả là Diệp Thành không hề phòng ngự hơn mà chỉ điên cuồng tấn công, lại tấn công, còn Lã Chí cũng vì sợ hình thái ma mị của Diệp Thành mà trong lòng lung lay, mất đi ý chí chiến đấu của một kẻ ở cảnh