Trận chiến khốc liệt kết thúc.
Khi tất cả mọi người còn đang thẫn thờ thì giọng nói của Ngô Trường Thanh đã lại vang lên: “Tư Đồ Nam Hằng Nhạc Tông, Lý Tinh Hồn Thanh Vân Tông lên quyết đấu”.
Dứt lời, phía Thanh Vân Tông, một thanh niên mặc Tinh Y đạo bào sải bước lên chiến đài, thân pháp huyền diệu, quan trọng hơn cả là phong thái phong độ khiến cho các nữ đệ tử khác phải trầm trồ.
“Sợ thua thì không cần lên đâu”, Lý Tinh Hồn nhìn về phía Hằng Nhạc Tông hất cằm với vẻ cao cao tại thượng, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn khiêu khích.
“Không đánh mà muốn thắng, đừng mơ”, Tư Đồ Nam cười lạnh lùng, sau đó hắn cũng tiến lên chiến đài.
Vốn dĩ hắn cũng muốn xuất hiện một cách ấn tượng nhưng giây phút đáp xuống chiến đài hắn bị vấp suýt chút nữa thì nằm bò ra.
Khụ…!
Có lẽ vì thấy hơi ngượng nên Tư Đồ Nam cố gắng đững vững lại sau đó gãi gãi đầu.
Phía này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng day trán.
Lại nhìn về phía Dạ Như Tuyết, Thạch Nham, người nào người nấy chỉ biết nhìn vào hư không, bày ra bộ dạng ta đây chẳng quen cái tên như hắn.
“Sư phụ, Lý Tinh Hồn đó có lai lịch thế nào, sao con lại thấy…”, Diệp Thành nhìn sang Sở Huyên hỏi.
“Hắn có hai linh hồn”, Sở Huyên còn chưa lên tiếng thì Sở Linh đã nói trước.
“Hai linh hồn?”, Diệp Thành sững người.
“Đúng vậy”, nói tới linh hồn, Sở Linh ở bên lại hào hứng hơn hẳn: “Hắn ta là quái thai, vốn còn có một đệ đệ sinh đôi nhưng không biết vì sao mà khi sinh ra chỉ có mình hắn, sau này mới phát hiện ra trong bào thai của đại nương, linh hồn của hắn và linh hồn của đệ đệ hắn dung hoà lại với nhau, lâu dần phần linh hồn dung hoà được phân làm hai”.
! “Thể cộng sinh?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên hỏi thăm dò.
“Nói chính xác ra là thể trùng sinh”, Sở Huyên lên tiếng giải thích: “Hai linh hồn dùng chung một thể xác, trong giới tu luyện của chúng ta trước nay không phải chưa có tiền lệ, những người như vậy được gọi là thể trùng sinh, người có thể chất như vậy thì tốc độ tu luyện đương nhiên cũng gấp đôi người thường, đây cũng chính là lý do vì sao tu vi của hắn hơn tu vi của Chu Ngạo, đệ tử đứng đầu Thanh Vân Tông.
“Vả lại vì có hai linh hồn nên điều đó có nghĩa rằng hắn có hai cái mạng”.
“Hai cái mạng? Đúng là dị thường”, Diệp Thành tấm tắc: “Thế giới rộng lớn đúng là chẳng có gì là không thể xảy ra”.
Rầm! Rầm!
Khi cả ba đang mải mê nói chuyện thì phía chiến đài đã vang lên âm thanh không ngớt, linh quang tuyệt đẹp bao trùm khắp chiến đài.
Hoan Thiên Chỉ!
Thiên Long Hợp Thủ Ấn!
Kinh Tiêu Kiếm Quyết!
Hôm nay Tư Đồ Nam hăng máu khác thường.
Vừa mới bắt đầu đã liên tiếp tung ra đại chiêu chí mạng.
Mặc dù yếu thế nhưng Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông vẫn bị hắn đánh cho tới mức thảm hại.
Diệp Thành rất hiểu mục đích của cách đánh mà Tư Đồ Nam sử dụng.
Nên biết rằng Hằng Nhạc Tông bọn họ còn có hai người có thể vào trận bán kết, đó chính là Nam Cung Nguyệt và hắn cho nên vào trận bán kết, bọn họ rất có khả năng gặp phải Lý Tinh Hồn.
Tư Đồ Nam cũng vì hiểu được điểm này nên mới không tiếc bất cứ giá gì tung đòn tấn công.
Mục đích chính là muốn dốc sức đả thương Lý Tinh Hồn, ép hắn phải ra chiêu cuối cùng và mở đường cho Diệp Thành và Nam Cung Nguyệt.
Sự thực chứng minh kế hoạch của hắn thật sự đã thành công.
Ngay từ đầu Lý Tinh Hồn không muốn bỏ ra quá nhiều sức lực, muốn đánh với Tư Đồ Nam nhẹ nhàng và bỏ ít công sức nhất có thể, dành sức cho trận bán kết, thế nhưng không ngờ Tư Đồ Nam vừa lên đã tung ngay ra cách đánh chí mạng.
Mặc dù thực lực hơn hẳn Tư Đồ Nam nhưng Tư Đồ Nam không tiếc bất cứ giá nào tung đòn công kích khiến hắn không