Tiên Võ Truyền Kỳ

Vu Chú


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Đương nhiên”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, lão già mặc đồ tím khẽ mỉm cười: “Chân hoả mà ta từng thấy không hề ít nhưng chân hoả màu vàng kim như ngươi có thì đây là lần đầu tiên ta từng thấy”.

“Nhưng con thấy chân hoả của con không phải mạnh lắm”, Diệp Thành gãi gãi đầu.

“Chân hoả do trời sinh, trời sinh đã có linh tính, đương nhiên cũng sẽ chịu sự ảnh hưởng từ tu vi của chủ nhân.

Ngươi mới ở cảnh giới ngưng khí, chân hoả của ngươi cũng chỉ có khả năng tương ứng với tu vi của ngươi, vả lại…”.

Nói tới đây, lão già mặc đồ tím chợt ngưng lại, nhìn sang Diệp Thành với ánh mắt ý tứ: “Vả lại chân hoả của ngươi vẫn chưa thức tỉnh”.

“Chưa thức tỉnh?”, Diệp Thành càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ.

“Ta chỉ có thể nói nó không phải là chân hoả bình thường, chí ít thì theo ta thấy, nó mạnh hơn những chân hoả mà ta từng gặp”, lão già mặc đồ tím như thể muốn che giấu điều gì, sợ nói nhiều sẽ không có lợi với Diệp Thành.

Diệp Thành do dự nhưng lại biết điểm dừng, hắn không hỏi tiếp nữa.

“Bắt đầu đi”, lão già đã giơ cánh tay lên.

Diệp Thành không kéo tay lão mà cũng giơ cánh tay mình ra, để bàn tay mình và bàn tay lão áp vào nhau.

Hắn nhẩm nhiệm triệu gọi chân hoả, chân hoả lập tức xuất hiện, thông qua lòng bàn tay thâm nhập vào giữa cánh tay của lão già kia, hoá thành vô số đường bao lấy từng đường phù văn.


“Ma huyết”, khi tiếp xúc với cơ thể Diệp Thành, lão già mặc đồ tím chợt tròn mắt  kinh ngạc.

Lão ta quan sát Diệp Thành như thể nhìn thấy dòng máu chảy trong người hắn, lão ta có thể cảm nhận được luồng khí mang theo sự khát máu, hung tàn và bạo ngược từ bên trong cơ thể Diệp Thành.

Lão ta nheo mắt liếc nhìn Diệp Thành: “Sao cơ thể tên nhóc này lại có ma huyết”, lão ta thầm nghĩ, vả lại lão có thể nhận ra Diệp Thành rõ ràng không biết mình mang huyết mạch của ma tộc cổ xưa.

Lão còn đang chìm vào những câu hỏi không lời đáp thì cơn đau đớn trên cánh tay kéo lão về thực tại.

Lão già mặc đồ tím thu lại suy nghĩ, nhìn vào cánh tay mình.

Vì bị chân hoả kia thiêu đốt nên chú ấn của Vu Chú cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng khủng khiếp, cứ thế vật lộn đấu tranh.

Thấy vậy, lão già mới chỉ điểm để chú ấn trên Vu Chú kia bị giam trên cánh tay mình, tránh nó làm hại tới những bộ phận khác trên cơ thể.

Sau một canh giờ, Diệp Thành mồ hôi nhễ nhại, chân hoả của hắn cháy liên tục nhưng chú ấn kia lại thâm căn cố đế, ngang ngửa với chân hoả của hắn khiến thời gian trôi qua lâu như vậy rồi mà hắn chỉ có thể thiêu đốt một phần chú ấn.

“Huyền cương và huyền thiết không dễ gì có được”, Diệp Thành lau mồ hôi.

Nghĩ vậy hắn lại thấy có phấn hối hận vì thù lao ít ỏi.

Những chú ấn của Vu Chú khó diệt trừ hơn tà niệm bên trong cây gậy răng sói của Hùng Nhị, không phải một sớm một chiều có thể luyện hoá được, muốn giải trừ triệt để cần phải bỏ thời gian dài.

Thấy Diệp Thành có vẻ mệt mỏi, lão già mặc đồ tím khẽ vỗ vai hắn, đẩy tinh nguyên vào cơ thể hắn.

Tinh nguyên vào cơ thể khiến Diệp Thành tỉnh táo hẳn.

“Tiểu hữu chỉ cần luyện hoá một chú văn trong đó là được”, lão già lên tiếng, “Vu Chú do chú văn đan xen với nhau, chỉ cần một đạo chú văn bị luyện hoá, ta sẽ có cách phá giải Vu Chú”.

Vâng.

Diệp Thành gật đầu, hắn hít

vào một hơi thật sâu, chân hoả lại cháy rực.

Sau sáu canh giờ, lần đầu tiên hắn kiệt sức, thở dốc thu lại chân hoả.

Lúc này thấy cánh tay của lão già chằng chịt chú văn, còn Vu Chú kết nối với chú văn cũng trở nên mờ đi hẳn.


Lão già kia đúng là thần thông, lão khép hai ngón tay vào nhau, ấn lên cánh tay, bắt đầu từ bả vai trở xuống, không ngừng di chuyển khiến những chú ấn trên cánh tay bị đẩy ra ngoài.

Diệp Thành không làm phiền lão, khẽ lùi ra khỏi mái đình kia.

Hắn quay lại hậu đường, rồi lấy túi đựng đồ lão già kia đưa ra, vội nhìn vào trong mà không khỏi ngỡ ngàng.

“Năm…năm trăm nghìn”, thấy số lượng linh thạch, Diệp Thành nuốt nước bọt cái “ực”.

“Đúng là hào phóng”, hắn tặc lưỡi, tim hắn đập thình thịch.

Ai mà ngờ nổi lão già kia lại có nhiều linh thạch như vậy, tất cả đều nằm ngoài sự dự đoán của hắn.

Ấy!  
Lúc này Diệp Thành lại phát hiện bên trong túi đựng đồ ngoài năm trăm linh thạch ra thì còn một mẩu giấy nhỏ, hắn vội mở ra xem: Cây gậy thiết bổng kia coi như là món quà Thiên Huyền Môn ta tặng cậu, năm trăm linh thạch trả lại cho cậu”.

“Quả nhiên là người của Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành xoa xoa cằm.

Nghĩ vậy, hắn sải bước ra khỏi hậu đường, đi ra đường lớn, trong lòng hân hoan, năm trăm linh thạch quay lại với hắn rồi, điều này khiến hắn tự tin hơn hẳn.

Trời đã tối nhưng hàng người vẫn nối nhau đi trên đường, những tiếng chào mời mua hàng vang lên không dứt.

Diệp Thành không định về luôn mà đi dạo trên đường, đảo mắt nhìn sạp hàng hai bên đường tìm huyền cương và huyền thiết.

Cuối cùng, hắn ta dừng chân trước một sạp hàng của một lão già trông có vẻ giảo hoạt.

“Huyền cương huyền thiết”, Diệp Thành vừa dừng chân lại thì đã chăm chú nhìn ngay hai hòn đá trông không ra hình thù gì, một hòn màu đen, một hòn màu trắng, thể tích không quá to, chỉ bằng quả trứng gà.


Sự xuất hiện của hắn khiến lão già kia chú ý.

Lúc này lão ta đang mải ngắm nhìn một nữ nhân đi qua đường, vừa nhìn còn vừa nở nụ cười gian giảo.

Không biết vì sao mà khi nhìn lão ta, Diệp Thành chỉ muốn đánh người.

“Tiền bối, tiền bối còn nhìn là con lấy đồ đi đấy”.

Lão già kia lập tức đưa mắt qua nhìn.

Lão ho hắng một tiếng sau đó lau đi vết rãi trên miệng, thay đổi thái độ hoàn toàn, trước là vuốt vuốt râu, sau đó lại bày ra bộ dạng của bậc cao nhân tiền bối.

“Sáu mươi nghìn”.

“Được”.

Diệp Thành cố gắng hét giá xuống nhưng không ngờ lão già kia lại đồng ý nhanh vậy khiến hắn nghe mà trở tay không kịp.

“Đưa
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện