“Nhất định phải chuẩn bị một chiếc giường chắc chắn, sau này thế nào cũng dùng đến”, Diệp Thành cười hì hì, trong đầu lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện xuân sắc, nghĩ mãi nghĩ mãi, bụng dưới bất giác nóng lên.
Phụt! Ruỳnh! Ầm!
Cách đó không xa, Hổ Oa đã không gượng nổi nữa, cả người bê bết máu, không đứng dậy nổi, Trương Phong Niên nhìn thấy mà đau lòng.
Diệp Thành vội ra lệnh cho Tử Huyên ngừng tấn công, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đặt Hổ Oa đang bị thương vào Ngọc Linh Trì, ngâm mình trong hồ nước để hồi phục vết thương, bây giờ hắn cũng đã phát hiện quyết định của Sở Huyên đúng đắn nhường nào, tiết kiệm được rất nhiều thời gian chạy đi chạy về.
Tịch Nhan ở nơi xa ôm tài liệu chạy tới, nhìn Hổ Oa toàn thân đẫm máu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái mét vì sợ hãi.
“Sợ rồi à?”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn cô bé.
“Không… Không ạ”, mặc dù nói vậy nhưng Tịch Nhan vẫn chưa phát hiện người mình đã run lẩy bẩy.
“Tịch Nhan à! Thế giới của tu sĩ tàn khốc hơn thế giới người phàm nhiều, những gì con thấy chỉ là phần nổi của tảng băng thôi”, Diệp Thành nghiêm túc nhìn Tịch Nhan, không hề có ý đùa cợt: “Khi con thật sự đi trên con đường này, con sẽ phải dần thích ứng với những cảnh tượng đẫm máu, đây là môn học bắt buộc đối với mỗi tu sĩ”.
“Con… Con hiểu”, Tịch Nhan mím môi.
“Ở thế giới người phàm, con là công chúa tôn quý nhưng ở thế