Tiên Võ Truyền Kỳ

Đúng Là Kinh Nghiệm Lâu Năm


trước sau


Mặc dù Diệp Thành đang đọc quyển sách cổ nhưng khi nghe Lạc Hi nói thế, lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp.

Mặc dù cô ấy là đồ đệ của Đan Thần, có thân phận cao quý nhưng không hề cao ngạo uy hiếp người khác, ngược lại còn ngây thơ hồn nhiên, có tấm lòng lương thiện, hai người chỉ gặp nhau một lần ở nơi báo danh nhưng cô lại đối xử với hắn rất tốt khiến hắn thật sự cảm động.

“Trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt!”, Diệp Thành thầm cười trong lòng, bắt đầu chuyên tâm đọc tài liệu.

Quyển sách Lạc Hi đưa cho hắn giới thiệu rất chi tiết về Đan Thành, từ khi Đan Tổ dựng nên Đan Thành đến giờ đã được hơn mười nghìn năm.

Mười nghìn năm!
Diệp Thành cảm thán, đây là một khoảng thời gian dài, đừng nói là với người phàm, cho dù với tu sĩ cũng là trăm vòng thăng trầm của cuộc đời, toà thành cổ này thật sự đã chứng kiến những năm tháng lịch sử lâu đời.

Ngoài việc Đan Tổ lập nên Đan Thành, phía sau còn giới thiệu một số luyện đan sư nổi bật trong dòng chảy lịch sử nơi đây, Đan Vương là một trong số đó, còn có rất nhiều luyện đan sư khác, về cơ bản đều danh xứng với thực, truyền tới đời Đan Thần đã là đời thứ hai trăm sáu mươi mốt.

Tiếp nữa là những thế lực có quan hệ tốt với Đan Thành, tam tông và tứ đại thế gia của Nam Sở, còn có những thế lực như Thị Huyết Điện của Bắc Sở, về cơ bản đều có sản nghiệp, cửa hàng ở Đan Thành.


“Hằng Nhạc Tông còn có sản nghiệp ở Đan Thành ư? Mình thật sự không biết điều này”, Diệp Thành khẽ giọng lẩm bẩm: “Chẳng trách Từ Phúc trưởng lão vừa vào thành đã không thấy bóng dáng đâu, chắc chắn là đi tìm trưởng lão của Hằng Nhạc Tông uống rượu rồi, thế mà không gọi mình”.

Phía sau còn có một số quy tắc của Đan Thành.

Diệp Thành đọc xong không khỏi cảm thán.

Phải nói quy tắc của Đan Thành rất nghiêm, dù môn nào, phái nào gây chuyện ở trong thành đều không có kết cục tốt đẹp.

Nghĩ lại cũng đúng, luyện đan sư là sự tồn tại thế nào chứ? Huống hồ đây là Đan Thành, lực hiệu triệu không phải chuyện đùa,

nếu khiến họ tức giận rồi gọi kẻ mạnh ra, có lẽ đến cả Thị Huyết Điện cũng khó mà chống lại!
Nhưng Diệp Thành thấy Đan Thành chưa từng tham gia đại chiến của bất kỳ thế lực nào ở Đại Sở, để tránh gặp thảm hoạ chiến tranh.

“Đúng là kinh nghiệm lâu năm”, Diệp Thành xuýt xoa.

“Đan Thần đạo hữu, lâu ngày không gặp, dạo này vẫn khoẻ chứ?”, hắn vừa dứt lời, một tiếng cười sảng khoái từ bên ngoài vọng lại, lời còn chưa dứt đã thấy một ông lão mặc áo bào đi vào.


Người này chẳng phải chính là Từ Phúc sao?
Từ Phúc bước vào rồi liên tục chắp tay chào hỏi mấy người già đang có mặt, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành đang ngồi một góc cúi đầu đọc tài liệu thì ông hơi sửng sốt.
“Tiểu tử, ngươi từ đâu ra vậy?”, nhìn Diệp Thành ở nơi không xa, vẻ mặt Từ Phúc cực kỳ buồn bực.

Là một luyện đan sư, ông biết rõ Đan phủ là nơi thế nào, đây không phải nơi ai cũng có thể vào được.

Ông đi dạo một vòng Đan Thành mới tới đây, vừa tới đã nhìn thấy Diệp Thành, không buồn bực mới lạ.

“Ngoài ý muốn, chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi ạ”, Diệp Thành ho khan.

“Đừng gây rối ở đây, nếu không ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu”, Từ Phúc gườm Diệp Thành.

“Con hiểu, con hiểu”.
“Hắn đánh bại được Huyền Linh Chi Thể đúng là nằm ngoài dự đoán của ta”.

“Điều khiến ta bị sốc nhất là hắn bị thương nặng như thế, còn ăn Thực Cốt Đan năm vân mà không chết”.

“Trở thành kẻ vô dụng thật sự đáng tiếc, chôn vùi chân hoả màu vàng kim của hắn! Ta chưa thấy chân hoả màu vàng kim bao giờ, không biết hắn có cho Từ Phúc chân hoả không?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện