Trông dáng vẻ nữ tử này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, có lẽ vì nữ tử đó trông hết sức xinh đẹp nên nổi bật hẳn trong đám người, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể trông thấy khuôn mặt tuyệt sắc ấy.
Cô gái bước đi trong tà áo tung bay, mái tóc suôn mượt như dòng nước đổ, khắp cơ thể còn có thêm ánh sáng bao quanh khiến cô như vị tiên nữ hạ phàm.
“Đó là thánh nữ của Thất Tịch Cung – Từ Nặc Nghiên”, Từ Phúc thản nhiên lên tiếng.
“Thất…Thất Tịch?”
“Thất Tịch Cung là một thế lực lâu đời và thần bí của Bắc Sở, tương truyền đệ tử của Thất Tịch Cung đều là nữ”, Từ Phúc chậm rãi lên tiếng: “Nhưng đừng đánh giá thấp Thất Tịch Cung vì thế, càng không thể coi thường Từ Nặc Nghiên, khả năng luyện đan của cô bé không hề kém cạnh so với Huyền Nữ còn khả năng tu luyện thì cũng ngang ngửa với ngươi”.
“Vậy sao ạ?”, nghe Từ Phúc nói vậy, Diệp Thành bất giác nhìn Từ Nặc Nghiên một lần nữa.
“Nhìn thấy đằng kia chưa?”, Từ Phúc lại chỉ về phía lối vào: “Chính là thanh niên mặc y phục trắng kia, hắn chính là thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia của Đại Sở - Vi Văn Trác”.
“Tiểu tử đó trông thật đẹp trai”, Diệp Thành xoa cằm, quay đầu nhìn Vi Văn Trác.
Nói về khí chất thì Vi Văn Các có phần giống với Tạ Vân, hông đeo bình rượu hồ lô, miệng ngậm tăm, toàn thân trông phong đãng nhưng lại có phần vô lại.
“Tên kia