“Sáu mươi nghìn”, Diệp Thành cứ thế trả giá xuống.
“Tiểu hữu, cái giá này cũng thật là…”, người đàn ông trung tuổi bất giác bật cười: “Thế này nhé, tiểu hữu thêm hai mươi nghìn, ta giảm hai mươi nghìn, vậy là tám mươi nghìn linh thạch, thế nào?”
“Giao dịch thành công”, lần này Diệp Thành quyết định rất nhanh chóng, hắn đưa cho chủ sạp hàng một cái túi đựng đồ, đã là bảo bối, tám mươi nghìn hắn cũng mua.
Cất đi Bạo Long Đao, Diệp Thành lại bắt đầu đi hết các hàng vỉa hè để tìm kiếm, gần như hàng nào hắn cũng dừng lại, hi vọng tiên hoả và thiên lôi của hắn có thể dẫn đường hắn đi tìm bảo bối.
Có điều ở con đường tiếp theo, tiên hoả và thiên lôi như ngủ yên vậy, chúng chẳng có phản ứng gì.
Trời cũng tối dần, Diệp Thành đi được cả một nửa Đan Thành, thấy màn đêm buông xuống hắn mới lén lút quay lại con đường lớn náo nhiệt.
Có điều Diệp Thành vừa đi được hai bước đã trông thấy hai bóng hình thướt tha ở xa từ từ đi tới, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi sao?
Đợi tới khi cả hai người đi qua hắn mới ló đầu ra.
Không phải hắn tránh Bích Du mà là tránh Thượng Quan Ngọc Nhi.
Cảnh tượng ướt át hôm đó bên trong lò luyện đan cho tới giờ vẫn còn trong kí ức Diệp Thành, hắn còn chưa nghĩ được phải đối mặt với cô ấy thế nào, nếu biết còn có thể sống sót đến giờ thì hắn đã bớt bớt đi từ trước rồi, chí ít thì cũng sẽ không ngang nhiên như vậy.
Đúng là tạo nghiệp mà!
Diệp Thành bất giác day trán.
“Tiểu hữu?”, đương lúc Diệp Thành lẩm bẩm thì đằng