“Không có hứng”, Cơ Tuyết Băng cầm ly rượu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là cảnh tượng thế nào? Bốn mỹ nữ nhìn bốn tên ăn Hổ Tiên, người qua đường nhìn thấy đều mang vẻ mặt đặc sắc.
Nhưng cũng may, chẳng mấy chốc đã có món khác được mang lên, cảnh tượng lúng túng và kỳ lạ dịu đi đôi chút.
Nhưng sau đó bốn người phía Diệp Thành lại như thể được đà, nói dễ nghe một chút là không có tiết tháo, nói khó nghe thì là không biết xấu hổ.
Bốn người bọn họ không biết là tám đời chưa được ăn no, hay là kiếp trước là ma đói thác sinh, tướng ăn thực sự không phải tướng ăn của người, quan trọng nhất là bọn họ không phải trả tiền nên ăn thoải mái.
“Nghe nói Nam Sở các ngươi gần đây xuất hiện một nhân vật lợi hại lắm, không biết các ngươi có biết không”, Vi Văn Trác đang gặm móng heo, không biết cố ý hay vô ý nói một câu: “Ừm, là cái người của Hằng Nhạc Tông ấy, tên gì nhỉ?”
“Diệp Thành”, Ly Chương bổ sung, sau đó tiếp tục nhét một viên thịt vào miệng.
“Ừm ừm, chính là tên tiểu tử đó”, Trần Vinh Vân gật đầu, nhìn mấy người phía Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi: “Chắc các ngươi nghe tới rồi đúng không?”“Nghe rồi, sao có thể chưa nghe tới chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa uống một ngụm canh cá vừa