“Vâng!”, Lạc Hi cười tươi, quay đầu nhìn lại: “Trần Dạ sư huynh, huynh về Đan phủ với chúng ta đi!”
“Thôi, ở Đan phủ hình như có người không muốn tiếp đón huynh lắm”, Diệp Thành vừa xỉa răng vừa thong dong đáp.
“Biết thì tốt”, Huyền Nữ hờ hững nhìn Diệp Thành sau đó đưa Lạc Hi đi, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng đứng lên, trước khi đi còn gườm Diệp Thành cháy mắt.
“Hai huynh đừng quên trả tiền đấy”, phía sau vọng lại giọng nói của Diệp Thành, câu này khiến hai tên suýt ói ra máu.
Sau khi bọn họ đi, Diệp Thành sử dụng chân khí để giải rượu, nụ cười trên mặt biến mất với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Hôm nay uống rượu có vui không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chống cằm nhìn Diệp Thành.
“Cuộc đời là một vở kịch, ta không diễn thì người khác diễn”, Diệp Thành đứng dậy duỗi eo.
“Cô ta đã phát hiện ra thân phận thật của ngươi chưa?”, Bích Du nhẹ giọng hỏi Diệp Thành.
“Cô nghĩ nếu muội ấy đã biết thân phận ta thì còn ngồi ở đây sao?”, Diệp Thành mỉm cười khoan khoái: “Yên tâm, trong người ta có Khi Thiên Phù Chú, ta còn đeo mặt nạ Quỷ Minh nữa, ai không có Thiên nhãn rất khó nhận ra ta”.
“Vậy thì tốt”.
“Ta hỏi chuyện này, không biết các cô biết không”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Có phải ở Bắc Sở