“Kí chủ xuất quan rồi?”, tất cả mọi người nhìn về nơi sâu nhất của Hằng Nhạc Tông, tiếng gầm phát ra từ nơi đó.
Gừ!
Lại một tiếng gầm nữa vang lên dữ dội và chấn động.
Bịch! Bịch! Bịch!
Ngay sau đó, trong không trung vang lên tiếng động dữ dội không nhanh cũng không chậm, rất có tiết tấu, đợi tới khi mọi người đưa mắt qua nhìn thì mới nhận ra âm thanh đó là do có người bước đi trong không trung, một bóng hình mờ ảo từ từ đi ra.
Người đó không phải ai khác mà chính là Doãn Chí Bình, toàn thân hắn có long khí, giữa trán còn có hoa văn hình rồng, mái tóc tung bay, mỗi một lọn tóc đều có ánh sáng bao quanh trông hết sức chói mắt.
Quan trọng hơn tất thảy là khí tức của hắn dồi dào hùng tráng khiến cho người ta tưởng rằng hắn không phải một con người mà là một con rồng.
“Sức mạnh này thật khiến ta phải hưng phấn”, Doãn Chí Bình nắm chặt tay cảm nhận sức mạnh dồi dào đó, khoé miệng hắn nhếch lên cười tôi độc.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong và nhếc miệng tàn nhẫn: “Diệp Thành, tên khốn khiếp, giờ đến