Trong chốc lát, đôi mắt Cơ Tuyết Băng chợt nheo lại, nhìn Diệp Thành say mê: “Hai người thật sự giống nhau”.
“Mặc dù ta rất ngưỡng mộ nghị lực của hắn nhưng đan dược cần linh hồn ở cấp Huyền mới luyện ra được nên muốn đánh bại Tôi Huyết Đan bốn vân mà Đan Hồn tạo ra gần như là không thể”, một lão già tóc bạc ở Đan Thành lắc đầu bất lực.
“Từ bao giờ mà Đan Thành lại suy sụp thế này, lại phải đem hi vọng gửi gắm vào một tiểu bối mà linh hồn mới ở cấp Huyền”.
“Hi vọng hắn có thể tạo ra kì tích, chí ít thì chúng ta còn có thể giữ được danh dự cho Đan Thành”, một trưởng lão khác hít vào một hơi thật sâu, nói.
“Sao có thể?”, Đan Thần vẫn luôn trầm ngâm, đôi mắt ông ta hơi nheo lại, cứ thế chăm chú quan sát lư luyện đan của Diệp Thành giống như nhìn thấy một bí mật nào đó khiến một người có trải nghiệm như ông ta cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Trên vân đài, Huyền Nữ cũng đang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt có hơi tái đi, cô lẩm bẩm: “Xin lỗi, là ta đã đánh giá ngươi thấp rồi”.
Hiện giờ Huyền Nữ đã bại một cách thảm hại, đan dược mà cô vẫn luôn tự hào lại bại dưới tay Huyết Đồng còn nghị lực của cô lại bại dưới tay