“Cảm ơn thì không cần, có thể tìm cho ta một nơi để ta ngủ một giấc không?”, Diệp Thành cười nói.
“Đương nhiên rồi”, Huyền Nữ khẽ mỉm cười.
“Đi thôi”, Lạc Hi đã kéo Diệp Thành đi về trước: “Muội tìm cho huynh một nơi hay ho”.
Dưới ánh trăng, bóng hình cả ba người thật dài.
Trên đường đi, Lạc Hi vẫn cười nói rôm rả, cô bé ngây thơ lãng mạn đến mức vô lo vô nghĩ, vả lại cả chặng đường đi đều kéo tay Diệp Thành.
Diệp Thành không ngăn lại vì hắn không hề có cảm giác giữa nam và nữ với Lạc Hi, hắn coi nha đầu này như muội muội của mình, chỉ là không biết Lạc Hi nghĩ thế nào.
Chỉ có Huyền Nữ là im lặng, chốc chốc lại liếc sang nhìn Diệp Thành và Lạc Hi, trong ánh mắt rõ vẻ phức tạp.
Cả con đường không hề yên tĩnh, người của đan phủ cho dù là lão nhân hay tiểu đồng, chỉ cần nhìn thấy Diệp Thành thì căn bản đều mỉm cười, không còn tỏ thái độ lạnh lùng như trước nữa, đặc biệt là những đệ tử trẻ tuổi, trong ánh mắt rõ vẻ kính nể.
Đi được vài vòng, Lạc Hi và Huyền Nữ dẫn Diệp Thành vào trong một tiểu viên yên tĩnh.
Để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diệp Thành nên lần này đến Lạc Hi cũng thể hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, cô dặn dò hắn vài câu rồi kéo tay Huyền Nữ nhảy nhót rời đi.
Sau khi cả hai người rời đi, Diệp Thành mới đứng trong tiểu viên, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới mỉm cười nhắm mắt lại.
Sau khi linh hồn tiến giới, khoảng cách giữa cảm giác và trời đất như được kéo lại gần hơn, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ nét sức mạnh dồi dào của trời đất, một khi biến động là tạo ra uy lực tuyệt đối một cách dễ dàng.
Ngoài những điểm này ra thì chính là thần hải.
Lúc này khi tĩnh lặng ngưng khí, Diệp Thành mới cảm nhận được rõ nét sự bất phàm của thần hải, không khiến đầu óc phải dậy sóng, rõ ràng thật sự rất huyền diệu.
Trong chốc lát, hắn nhẩm